Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 339 - Bệnh viện truyền đạt đến các giáo sư



Chương 339 - Bệnh viện truyền đạt đến các giáo sư




“Em này...” Tay phải của Cao Chiêu Thành giơ lên chỉ có vẻ như muốn gõ lên đầu cô, miệng giống như bị chặn lại không thể nói được, khiến nét mặt mặt anh méo mó kỳ quái.
Ba người ngửa mặt nhìn anh với vẻ mặt như này: vừa giống như muốn cười, lại vừa giống như muốn khóc, hoặc là muốn nổi giận?
Chuyện gì thế này?
“Doanh Doanh...” Triệu Điềm Vĩ và Lý Khải An thay đồ phẫu thuật xanh để bước vào phòng phẫu thuật xong thì chạy tới bên Tạ Uyển Doanh.
Thấy người càng ngày càng đông, Cao Chiêu Thành rút tay về, quay người đi vào phòng phẫu thuật.
“Phòng phẫu thuật cần giữ yên lặng, mọi người nói chuyện như này nhé.” Lâm Hạo không nhịn được chạy đến nói với hai người còn lại.
Lâm Hạo không im lặng là vàng hơn lớp trưởng. Nhạc Văn Đồng thật sự là hầu như không thích nói chuyện, hệt như một bầu không khí ngột ngạt.
“Tôi nói cho các cậu nghe, có chuyện không hay rồi.” Lý Khải An khua tay trước mặt Lâm Hạo: “Cậu cho là chúng tôi thích nói chuyện sao?’
“Chuyện gì mà không hay rồi?” Là lớp trưởng hỏi. Nếu là xảy ra chuyện không hay, sự việc nghiêm trọng rồi, lớp trưởng là lãnh đạo của lớp nên buộc phải hỏi.
Lâm Hạo và Tạ Uyển Doanh cũng đợi Lý Khải An nói.
“Triệu Điềm Vĩ vừa nhận được điện thoại trong nhà cậu ấy, hỏi cậu ấy có phải là lớp của cậu ấy có sinh viên đến phản ánh với khoa giáo dục y tế của bệnh viện rằng giáo sư lâm sàng quá thoải mái với chúng ta, muốn
tăng thêm nhiệm vụ cho chúng ta.” Lý Khải An nói chuyện như ngựa không dừng vó.
Hai đôi tay của Lâm Hạo và Nhạc Văn Đồng mới rửa xong đang giơ lên không trung, hai người xoay mặt nhìn nhau, cùng sợ hãi.
Rốt cuộc là ‘dũng sĩ’ nào đó trong lớp dũng cảm đến nói chuyện với giáo sư vậy?
Tạ Uyển Doanh xoay đầu đi: Không ổn! Thầy Ngô thật sự chuyển những lời của cô cho phòng khoa giáo dục y tế, hơn nữa tốc độ cũng nhanh quá. Hoàn toàn không để cho cô phản ứng. Không phải cô ấy đã khéo léo diễn đạt là không phải ý đó rồi sao? Chỉ là bất đắc dĩ mới nói hai câu.
“Doanh Doanh, lẽ nào cậu nói với giáo sư sao?” Lý Khải An phát hiện cô quay lưng lại, bèn hỏi.
Lâm Hạo và Nhạc Văn Đồng bỗng nhiên thấy biểu cảm kỳ lạ của Cao Chiêu Thành khi nhìn ba người họ, nhịp tim càng tăng lên. Chỉ nghe Cao Chiêu Thành bên trong phòng mổ nói vọng ra: “Buổi chiều nhiệm vụ của hai thực tập sinh quan trọng hơn xíu. Đừng để bọn họ cho là họ là đến tham quan. Nếu không phía trên sẽ tức giận, họ cũng sẽ nói chúng ta tiêu tiền học phí đến học mà kết quả là trở thành đi dạo trong phòng phẫu thuật.”
Những giáo sư khác trong phòng phẫu thuật vừa nghe được lời này thì ai nấy cũng cười lớn.
Nghe được lời nói của giáo sư, Lý Khải An sợ đến nỗi đặt tay lên vai Triệu Điềm Vĩ: sinh viên khoa ngoại đều thế này, chúng ta phải làm sao đây? “Này, các cậu còn lề mề ở đó làm gì? Nhanh chân lên, không cho phép các cậu thong dong.”
Lý Khải An và Triệu Điềm Vĩ quay đầu lại thì nhìn thấy giáo sư của mình đang gọi to hai người, họ mới kéo ‘mặt mướp đắng’ lên, nói với Tạ Uyển Doanh: “Doanh Doanh, cậu đã làm gì rồi? Đã bị thứ gì kích thích rồi?”
“Tôi không có...” Tạ Uyển Doanh quay đầu nói rõ với bạn học.
“Cậu nói với giáo sư lúc nào vậy, cậu đã nói những gì rồi?”
“Tôi chưa nói gì với giáo sư cả.” Tạ Uyển Doanh lắc đầu.
“Sao lại thành ra như vậy chứ?” Vài người hỏi cô không ngừng.
“Tôi cũng không biết...” Tạ Uyển Doanh sốt ruột không biết giải thích như thế nào mới ổn.
“Giáo sư của cô ấy đến rồi.” Lâm Hạo thấy ai bước đến, cong khóe miệng hướng về phía cô: Chúng tôi không ổn, em cũng không ổn, em tự chăm sóc tốt cho mình đi.
Vừa nói xong thì nhóm bạn học của cô hai ba ngày nay cũng biết được, giáo sư có tính tình khó đối phó nhất trong khoa thật ra là thầy Đàm của cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận