Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2876: [2876 ] chính mình người chiếu cố (length: 3955)

Cuối tuần, Hà Hương Du sắp tốt nghiệp trước thời hạn nên đã thu xếp hành lý chuyển ra khỏi ký túc xá. Nguyên nhân chính là nàng sắp phải đi công tác đường dài ở nước ngoài, không tiện về lại trường. Nàng chỉ giữ lại hai ba bộ quần áo và chiếu chăn trong phòng ký túc, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại về thăm mấy tiểu sư muội chưa tốt nghiệp.
Việc nhị sư muội phải đi là không thể tránh khỏi, Liễu Tĩnh Vân dần dần chấp nhận tin này. Cuối tuần, đến giúp sư muội thu dọn đồ đạc, nàng vẫn vui vẻ nói cười như thường, không còn bực bội nữa.
"Dù sao thì vẫn tốt hơn là cậu ra nước ngoài. Ít nhất vẫn có thể gặp mặt bất cứ lúc nào. Bệnh viện của chúng ta thường có giao lưu học thuật với bên quốc trắc, biết đâu ta với Oánh Oánh sẽ qua đó tìm cậu." Liễu Tĩnh Vân mở lòng, vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi đẹp một cách phấn khởi, rồi hỏi nhị sư muội, "Vậy cậu thuê nhà ở gần chỗ quốc trắc à?"
"Mẹ mình nhờ người mua cho một căn hộ cũ." Hà Hương Du nói.
Tạ Uyển Oánh và Liễu Tĩnh Vân nhớ lại lần trước nàng đã nói có để ý đến một khu chung cư nọ, chẳng lẽ là thật?
"Đúng vậy, là khu mà Trương đại lão ở đó." Hà Hương Du thừa nhận.
Nhị sư tỷ đúng là thuộc dạng người trời không sợ đất không sợ.
"Vậy chẳng lẽ cậu ở ngay cạnh nhà Trương đại lão sao?" Liễu Tĩnh Vân hỏi, có chút lắp bắp, có lẽ nhị sư muội không sợ chứ cô có hơi lo, đến lúc đó sao còn dám đến tìm nhị sư muội nữa.
Hà Hương Du trấn an hai người, nói: "Trương đại lão ít khi ở nhà lắm, ông ấy là người cuồng công việc nổi tiếng gần xa. Tớ ở tòa nhà cạnh ông ấy, có thể tiện thể nhìn thấy Lỗ lão sư."
Lão sư ở quốc hiệp tất nhiên là tốt nhất có người của quốc hiệp tự mình chăm sóc rồi.
Nhìn bề ngoài có vẻ qua loa đại khái, nhị sư tỷ thật ra là người có tấm lòng ấm áp biết quan tâm người khác.
Liễu Tĩnh Vân vòng tay ôm lấy vai nhị sư muội, gật gù, ra vẻ đã hiểu rõ.
Hành lý không nhiều lắm. Ba người xách hai cái túi lớn xuống lầu. Hà Hương Du tự lái xe tới, bỏ hành lý vào cốp xe nhỏ của nàng.
Nhắc tới lái xe, Liễu Tĩnh Vân nói cô đang chuẩn bị thi bằng lái.
Con gái con đứa, tốt nhất là tự mình biết lái xe, muốn đi đâu cũng tiện. Tạ Uyển Oánh sau khi nghĩ sẽ tìm việc làm sau khi tốt nghiệp thì liền nhớ ngay tới việc Dĩ An bảo cô thi bằng lái xe.
Ba người lái xe tới khu chung cư của Trương đại lão.
Lúc xe đến cổng khu chung cư, qua chỗ kiểm tra an ninh thì có người nhìn thấy và nhận ra họ.
Khi xe đã dừng hẳn dưới lầu, người đó đuổi theo: "Tạ Uyển Oánh."
Ba người đang chuẩn bị dỡ hành lý, quay đầu lại thì thấy Hoàng Bội Bội đang đứng trước mặt.
"Các cô ở đây sao?" Hoàng Bội Bội hỏi.
Hóa ra người này cũng sống ở đây sao?
"Tôi ở gần đây thôi." Hoàng Bội Bội nói.
Thì ra người này cũng là người bản địa ở thủ đô.
Hoàng Bội Bội vội giải thích: "Nhà chúng tôi không giàu như các cô, tôi không mua nổi nhà ở đây."
Người bản địa cũng có sự phân cấp, không phải người thủ đô nào cũng giàu có cả.
"Cô tìm nàng có việc gì?" Liễu Tĩnh Vân như một đại sư tỷ, che chở cho tiểu sư muội Tạ Uyển Oánh rồi hỏi đối phương, cô vẫn nhớ người này thường xuyên tìm tiểu sư muội gây sự.
"Này, cho cậu, Tạ Uyển Oánh." Hoàng Bội Bội cầm một tờ báo trông như mới mua hồi sáng đưa ra.
Tạ Uyển Oánh vốn không có thói quen mua báo đọc, cũng không do dự mà nhận tờ báo đó. Nghĩ bụng tờ báo này chắc chắn không có chuyện gì làm hại được cô.
Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du liền lộ vẻ mặt căng thẳng.
Thấy sắc mặt hai người, Hoàng Bội Bội hừ một tiếng, nói: "Tạ Uyển Oánh, tôi không hại cậu đâu." Sau đó lập tức quay người rời đi. Cách suy nghĩ của cô khác với hai người kia, có một số chuyện vốn dĩ nên sớm cho người trong cuộc biết thì hơn.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận