Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1251: Được giáo sư quan tâm



Chương 1251: Được giáo sư quan tâm




Chương 1251: Được giáo sư quan tâm
Ở chung một thời gian dài, sau chuyện của giáo sư Lỗ. Anh biết tình cảm của mình đối với cô càng sâu sắc.
"Đàn anh, anh ăn điểm tâm chưa?" Tạ Uyển Doanh hỏi, có phải đàn anh không ăn sáng có hơi hạ đường huyết cho nên tay mới run rẩy.
Tào Dũng được cô quan tâm, trong mắt mang theo một nụ cười, lòng bàn tay xoa xoa trên tóc cô, cúi đầu hỏi cô: "Em muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em."
Đàn anh hẳn là không ăn sáng. Tạ Uyển Doanh nói: "Đàn anh ăn cái gì, em ăn cái đó là được được rồi."
“Được, anh đi tiệm bánh mì mới mở bên kia đường mua bánh mì kẹp thịt và bánh bao thịt heo.” Tào Dũng đồng ý với cô, dặn dò với cô: “Chờ anh trở lại.”
Câu nói này của đàn anh, khiến tim người ta đập thình thịch. Tạ Uyển Doanh dùng sức gật gật đầu.
Sợ cô đói bụng, Tào Dũng xoay người đi ra từ khoa cấp cứu.
Nhìn theo bóng dáng đẹp trai áo gió phiêu phiêu của đàn anh Tào, Tạ Uyển Doanh đột nhiên ý thức được: Ai, đàn anh Tào cư nhiên không giáo huấn cô?
Đau lòng cũng không kịp, giáo huấn cô làm cái gì. Nếu như là muốn nói, để cho cô ăn no trước rồi nói sau. Tào Dũng chủ yếu là vừa mới ôm cô một cái, cuối cùng cũng có chút an tâm.
Đàn anh Tào vừa đi, Tạ Uyển Doanh không kịp rút lui. Giáo sư Nhậm người hướng dẫn của lớp cô xuất hiện.
"Em..."Nhậm Sùng Đạt giơ ngón tay lên chỉ vào bạn học Tạ giống như muốn chạy trốn.
Tạ Uyển Doanh vội vàng phanh chân, tỏ thái độ với người hướng dẫn: Không, emkhông chạy.
Đi tới trước mặt sinh viên, Nhâm Sùng Đạt một tay chống thắt lưng, tay kia làm hình roi giáo dục, chỉ trên mặt cô muốn nói cái gì đó.
Yêu cầu cô viết kiểm điểm? Viết xong sẽ không tiếp tục tái phạm điều này nữa, cô sẽ phạm một điều khác. Dù sao, giáo sư chưa bao giờ nhìn thấy một sinh viên như vậy. Theo tin tức anh nghe thấy, cô đã đánh thẳng vào sống mũi của tên khốn đó.
Dũng cảm hơn hầu hết các chàng trai trong lớp của mình, làm cho anh hoàn toàn choáng váng.
"Em thực sự rất mạnh, quyền vương A Lý." Nhậm Sùng Đạt phàn nàn với sinh viên.
"Không có, giáo sư Nhậm." Tạ Uyển Doanh lập tức phủ nhận nắm đấm của mình to.
"Em không phải, vậy tại sao không hô lên gọi người?" Nhậm Sùng Đạt trừng mắt hỏi cô.
"Giáo Sư, em không kịp, bác sĩ Lý và mọi người đều đến rồi, em phải gọi ai nữa?" Tạ Uyển Doanh bất đắc dĩ nói, người ta tới nhanh căn bản không cần cô gọi cứu mạng.
"Em đúng là ngay thẳng, có thể chú ý tới hắn ta muốn sờ soạng, không thể chú ý tới bác sĩ Lý đến? Trong lòng em nghĩ một mình em có thể thu nhận người đúng không?" Nhậm Sùng Đạt tuyên bố mình sẽ không bị hai câu nói này của cô lừa gạt, nói.
"Giáo sư Nhậm, bác sĩ Lý đứng ở cửa không lên tiếng, khả năng anh ấy vừa tới, cho nên em không để ý tới anh ấy." Chỉ có thể nói chuyện xảy ra quá trùng hợp, đến cùng một lúc.
"Tôi hỏi em, một mình em đối với đám người kia, em không sợ sao?" Nhậm Sùng Đạt lại hỏi cô, thông minh một chút hẳn là sớm phòng ngừa, không để cho mình một mình ở trong tình cảnh đối mặt với một đám sói.
"Giáo sư Nhậm, tối hôm qua cấp cứu bệnh nhân quá nhiều, các giáo sư đều rất bận rộn." Tạ Uyển Doanh giải thích. Giáo sư Tân bị người nhà bệnh nhân dây dưa. Chị Từ muốn lo trước ngó sau, một mình sắp bị xé thành mấy người. Các chị y tá cũng không được rảnh rỗi, có người cùng bác sĩ Lý ra xe cứu người, có người giúp bác sĩ Ân cắm niệu quản cho bệnh nhân, có người luôn bận rộn trong phòng truyền dịch.
Tình trạng cấp cứu của bệnh viện Nhậm Sùng Đạt hiểu rất rõ ràng, đối với sự thật cô mà nói không có cách nào phản bác. Chỉ là một giáo sư, nghe thấy điều này trái tim chắc chắn như treo lủng lẳng, nói với cô: "Sau này em đừng dũng cảm như vậy. Em thân là một cô gái, thật sự cho rằng có thể đánh được mấy người đàn ông sao? Sau này gặp phải loại truyện nhân sinh này chạy sớm một chút, có biết không?"





Bạn cần đăng nhập để bình luận