Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1487: Bản chất không giống nhau



Chương 1487: Bản chất không giống nhau




Chương 1487: Bản chất không giống nhau
“Bàn chất của vợ và con không quá giống nhau. Cậu ta nói chúng ta chưa kết hôn chưa lấy vợ sinh con, vậy nên không hiểu tâm trạng của cậu ta. Tôi cũng chưa có, chỉ có thể thừa nhận với cậu ta điểm này. Vợ của cậu ta, sớm đã nhìn ra được điểm này của cậu rồi, vì vậy đã chỉ đích danh người máy làm bác sĩ điều trị của cô ấy từ lâu.” Nói đến đây, Nhậm Sùng Đạt ngưỡng mộ sự kiên cường của Lý Hiểu Băng từ tận đáy lòng. Trong tình huống như vậy, bản thân còn phải làm chỗ dựa cho người chồng sắp suy sụp tâm lý.
Tào Dũng liếc mắt nhìn người ở bên cạnh.
Nhận được ánh mắt bất ngờ của đàn anh Tào này, Tạ Uyển Doanh rất nhanh hiểu ra, lắc lắc đầu: Bản thân không có nhìn nhận đàn anh Tào giống như đàn anh Chu. Tào Dũng là sợ, sợ rằng biểu hiện kém cỏi của bạn học cũ này sẽ khiến cho tiểu học muội hiểu lầm anh cũng sẽ tệ như vậy.
“Tôi đã gọi điện thoại cho Phó Hân Hằng, và nói với Phó Hân Hằng, đừng ép buộc cậu ta nữa, vô nghĩa thôi. Phó Hân Hằng có lẽ rất hối hận.” Nhậm Sùng Đạt nói.
Phó Hân Hằng sẽ hối hận khi tiếp nhận bệnh nhân đàn chị Lý này sao? Tạ Uyển Doanh không nghĩ như vậy. Giáo sư Phó chắc hẳn là đối xử bình đẳng với bệnh nhân. Chỉ là giáo sư Phó sẽ cảm thấy chuyện này sẽ trở nên hơi rắc rối không ít.
“Ai là bác sĩ sản khoa của cô ấy vậy?” Tào Dũng nhớ lại lần trước Chu Hội Thương cằn nhằn trong điện thoại, cho rằng trình độ kỹ thuật của bác sĩ trong bệnh viện mình không đến mức thấp hơn mức trung bình ngành.
“Chủ nhiệm. Người trong bệnh viện mình, tìm đến chủ nhiệm khám là an toàn nhất. Nếu có chuyện gì, chủ nhiệm sẽ la lên, lực lực kỹ thuật của toàn bệnh viện có thể chạy đến hỗ trợ.” Nhậm Sùng Đạt nói, Lý Hiểu Băng là người trong ngành này, tìm bác sĩ không thể chưa từng suy nghĩ qua.
Trình độ kỹ thuật của chủ nhiệm là chắc chắn không tệ, hơn nữa còn ưu thế đặc biệt trong việc triệu tập nhân lực. Vậy nên khi nhầm lẫn bệnh của Lý Hiểu Bằng này, chỉ có thể giống như vấn đề tiểu học muội đã nói trước đó thời gian phát bệnh chưa đến.
“Tôi khuyên cậu ta, dù sao vợ cậu ta cách ngày sinh hơn một tháng một chút, cứ dứt khoát ở lại bệnh viện rồi tính. Nhỡ như có chuyện gì, trong bệnh viện sẽ lập tức giải quyết. Hai vợ chồng bọn họ có thể yên tâm. Vấn đề lớn nhất hiện tại là, liệu ở được mấy ngày không có chuyện gì, khoa phụ sản bọn họ vì giường đã chất, bảo cô ấy xuất viện. Đây cũng là điều mà cậu ta lo lắng.” Nhậm Sùng Đạt tiếp tục nói.
“Cậu muốn tôi đến nói chuyện với chủ nhiệm Lâm ở đằng kia sao?”
“Nếu là cậu thì có thể nói, không gì tốt hơn.” Nhậm Sùng Đạt nói xong đợi Tào Dũng quyết định.
Nếu Tào Dũng ra mặt nói, vị trí giường này có thể có. Chỉ là Tào Dũng nhất định không bằng lòng đi nói, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì là một bác sĩ, không thể để cho một bệnh nhân không quá nghiêm trọng từ đầu đến cuối chiếm lấy giường mà làm chậm trễ những bệnh nhân khác cần nhập viện.
Tạ Uyển Doanh nhìn ra được, đàn anh Tào cũng giống như giáo sư Phó, có nguyên tắc luôn luôn đặt công việc lên hàng đầu.
Đợi một lúc không thấy anh trả lời, Nhậm Sùng Đạt hỏi: “Cậu đang ở đâu, tôi còn chưa ăn cơm tối, cùng ăn đi, rồi cùng giúp cậu ta xem chuyện này nên giải quyết như thế nào cho tốt.”
Khoảng sau mười phút, Nhậm Sùng Đạt chạy đến con phố ăn vặt phía sau bệnh viện, ánh mắt ngạc nhiên dò xét một năm một nữ trước mặt.
“Ngồi đi.” Tào Dũng lấy ghế cho tiểu học muội ngồi, không quan tâm đến ánh mắt của bạn học cũ.
Cậu đang ở cùng với em ấy cậu không có gì giải thích với tôi à? Muốn tôi làm bóng đèn sao? Nhậm Sùng Đạt ném cho anh một ánh mặt không hài lòng.
Sự việc đã như vậy rồi, chỉ có thể ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
“Giáo sư Nhậm.” Tạ Uyển Doanh nhân cơ hội hỏi giảng viên: “Bạn học Phan đã về nhà rồi ạ?”
“Đã về rồi. Hôm đó các em nghỉ ngơi, em ấy ngồi xe lửa về nhà.”
Quê của Phan Thế Hoa cách thủ đô không xa, ngồi xe lửa khoảng ba giờ đồng hồ là có thể đến nơi rồi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận