Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1442: Không có hiệu quả



Chương 1442: Không có hiệu quả




Chương 1442: Không có hiệu quả
Sợ nhất là vật lạ không bị tống ra ngoài còn tắc vào thành đường thở.
Trán Tào Dũng toát chút mồ hôi, hai đầu lông mày hiện lên vẻ suy tư lo lắng.
Thời gian trôi qua từng giây, sơ cứu rất cần phát huy tác dụng trong thời gian nhất định, mỗi một động tác cấp cứu đều là hành động giành giật mạng sống với tử thần.
Kích thích phần bụng năm lần không có hiệu quả.
“Đàn anh, đặt xuống đất.” Tạ Uyển Doanh thấy vậy không được, liền đề nghị.
Tào Dũng gật đầu.
Hai người cùng đem đứa trẻ đặt ngang trên nền gạch cứng của bệnh viện, thăm dò tình trạng hô hấp của đứa trẻ.
Luồng khí thở ra từ mũi và miệng của đứa trẻ rất thấp. Sợ đứa trẻ sẽ chết ngạt ngay tức khắc. Ngón tay Tào Dũng đặt đặt dưới xương ngực của đứa trẻ, ấn vào phổi của nó, xem xem anh có thể dùng tay để khiến một người ho khan không. Đây là phương pháp kích thích lồng ngực.
Đối với bệnh nhân tắc nghẽn đường thở hoàn toàn mà nói, phương pháp kích thích lồng ngực tạo ra áp lực thở lớn hơn so với kích thích phần bụng. Nhưng mà khi đường thở hoàn toàn tắc nghẽn, những biện pháp này giống như lấy trứng chọi đá, không tự lượng sức, hiệu quả hầu như không có.
Điều quan trọng nhất là lấy được vật tắc nghẽn ra. Biện pháp kể trên chủ yếu là để người sơ cứu giúp trẻ nhỏ dùng sức tống vật lạ trong cơ thể ra ngoài, bản thân đứa trẻ không thể tự tống vật lạ ra ngoài nên chỉ có thể dựa vào bác sĩ đến tìm cách giúp bệnh nhân lấy vật lạ trong người ra.
Trước hết phải quan sát dị vật ở chỗ nào, điều này cần bác sĩ cẩn thận xem xét và cân nhắc, tốn một khoảng thời gian dài. Bởi vậy, trong trường hợp khẩn cấp, lựa chọn đầu tiên là thử tất cả các biện pháp trên để giúp bệnh nhân tự tống vật lạ ra ngoài. Tốt nhất có thể đẩy ra, nếu bác sĩ cố chấp thì còn có những rủi ro khác phát sinh muộn màng.
Hôm nay là một tình huống không còn lựa chọn nào khác. Tạ Uyển Doanh chỉ có thể nhanh chóng tiếp tục để đàn anh sơ cứu cho đứa trẻ đồng thời mở cái miệng nhỏ của đứa trẻ ra, cố gắng mở to hai mắt để tìm kiếm một lỗ hổng trong miệng đứa trẻ, và nói với y tá: "Tìm một ống soi phế quản đến đây."
“Nội soi phế quản?” Cô y tá nghe cô nói vậy suýt nữa thì cười đến tắt thở, nói: “Chúng ta đang ở nha khoa đấy.”
Khoa răng không phải khoa tai mũi họng, không phải khoa hô hấp, làm sao tìm được ống soi khí quản. Khi chuyên khoa răng hàm mặt bọn họ phát hiện bệnh nhân mắc chứng bệnh cần chuyên khoa khác cấp cứu, khoa răng không thể xử lý mà lập tức gọi cho 120 nhờ trợ giúp. Chỉ có thể cấp tốc đưa bệnh nhân đến bệnh viện tổng hợp cấp 3 hoặc bệnh viện chuyên khoa khác.
Y tá lại tưởng rằng được cô nhắc nhở nên chạy tới chỗ y tá đứng gọi 120.
“...” Nhìn người chạy, Tạ Uyển Doanh gấp đến độ lớn tiếng quát: “Không có ống soi khí quản thì lấy dụng cụ soi vòm họng tới đây trước.”
“Cần dụng cụ soi vòm họng sao?”
Giọng nói này không phải y tá. Tạ Uyển Doanh quay đầu, trông thấy đàn chị nha khoa kia.
Lâm Lệ Quỳnh đi tới tìm y tá mới phát hiện chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vội vàng chạy tới chỗ bọn họ hỏi thăm tình hình.
“Đúng vậy, cần có dụng cụ soi vòm họng.” Tạ Uyển Doanh khẳng định. Tuy nhiên, cô hoàn toàn không nhớ nổi mình và đàn chị này đã từng xảy ra chuyện gì hay không, nhưng tin rằng chỉ cần là bác sĩ thì đều muốn cứu người.
“Tôi đi tìm.” Lâm Lệ Quỳnh hiện tại không nghĩ được cái khác, xoay chân bỏ chạy, chuẩn bị đi tìm đồ dùng sơ cứu trong phòng cấp cứu, nếu tìm không thấy có thể liên hệ bác sĩ gây mê ở phòng phẫu thuật nha khoa.
Y tá nói chuyện điện thoại xong liền nghe thấy cuộc trò chuyện của các cô, báo cáo: “Gọi 120 rồi, họ sẽ đến đưa bệnh nhân đến khoa cấp cứu Quốc Trắc. Quốc Trắc cách chúng ta khá gần, đi xe mất hơn hai mươi phút. Bây giờ cần gọi mẹ của nó về nói rõ tình huống này cho mẹ nó.”
Hơn hai mươi phút thì quá lâu. Vật tắc nghẽn cản trở hoàn toàn đường thở, một giây cũng không chờ được. Một khi đứa trẻ thiếu không khí, dù có cấp cứu được cũng không có thuốc nào trị được chứng tổn thương não vĩnh viễn.





Bạn cần đăng nhập để bình luận