Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2751: [2751 ] bầu không khí quỷ dị (length: 3894)

"Khỏe mạnh chữa bệnh cho tốt." Không nói thêm nhiều lời giải thích, mục đích lần này Tề Vân Phong đến chỉ có một, khuyên bảo tiểu tử này phải quý trọng cơ hội, "Tình huống của ngươi khi quay về làm bác sĩ ngoại khoa là được. Cho dù tạm thời chưa thể làm bác sĩ ngoại khoa, không sao, cứ ở lâm sàng tạm, chờ đợi cơ hội thích hợp quay về ngoại khoa. Không cần gấp. Ta thật hối hận lúc ấy chính mình không đi con đường này."
"Cứ ở tạm?" Là ý gì?
Ngụy Thượng Tuyền hơi cau mày.
Chuông cửa vang lên.
Hai người ngồi trong phòng khách nói chuyện quá nhập tâm, không để ý có khách đến sớm. Bây giờ nghe thấy tiếng chuông, Tề Vân Phong chủ động đứng lên nói: "Để ta ra mở cửa, cậu ngồi đi."
Để một lão tổng quốc năng đi mở cửa sao? Đến khi ý thức được điểm này có chút không ổn thì Ngụy Thượng Tuyền cũng đứng dậy, phát hiện người càng hốt hoảng có lẽ không phải hắn mà là Tề tổng đang đi mở cửa.
Cửa vừa mở, Tề Vân Phong đã đứng đờ người như bị điện giật.
Tạ Uyển Oánh, một bạn học cùng lớp với hắn, đến thăm Ngụy Thượng Tuyền cùng bạn học Lâm Hạo, nhìn thấy Tề Vân Phong thì nhanh chóng nhận ra, nói: "Tề tiên sinh, anh ở đây ạ."
"Là..." Lần này gặp mặt quá đột ngột, trong đầu Tề Vân Phong cần phải tìm từ thích hợp.
"Anh ta là ai?" Hai bạn học khác không nhận ra người này, hỏi Tạ Uyển Oánh.
"Anh ấy là Tề tiên sinh, nhân viên công tác trong tập đoàn Quốc Năng. Ngụy Thượng Tuyền nói anh ấy có thể là bác sĩ trong công ty." Tạ Uyển Oánh giới thiệu.
Nghe ngay mặt cô ấy lặp lại lời nói dối của mình, trong lòng Tề Vân Phong bất an, cảm thấy vô cùng khó xử, cơ hồ muốn bỏ chạy, nhưng sợ gây hiểu lầm lớn hơn, đành phải căng da đầu tiếp tục ở lại tìm cơ hội khác, nói: "Mọi người vào đi. Tôi đi rót nước cho mọi người."
Tạ Uyển Oánh không hề nghi ngờ thân phận của anh, hiểu ý nói: "Tề tiên sinh cũng là lo lắng cho Ngụy Thượng Tuyền nên mới đến thăm cậu ấy đúng không ạ?"
Từ lần đầu tiên gặp mặt, có thể cảm giác được cô là một cô gái vô cùng lương thiện, Tề Vân Phong trong một sát na có chút xúc động muốn nói cho cô tất cả sự thật. Chỉ là mấy nam sinh hiện tại đang nhìn chằm chằm vào mặt anh, hình như đã phát giác ra sự kỳ lạ của anh, khiến anh chỉ có thể nuốt lời vào trong.
Lâm Hạo cùng Phan Thế Hoa đi đến bên cạnh Ngụy Thượng Tuyền, dùng ánh mắt hỏi: Người này là sao thế?
Tề tổng chắc chắn không muốn thân phận của mình ở đây bị vạch trần, Ngụy Thượng Tuyền chỉ có thể tạm thời giúp ông che đậy.
Mấy người ngồi xuống trong phòng khách.
Ngụy Thượng Tuyền cảm thấy cảnh tượng này có chút quỷ dị. Hắn nghĩ đến lần đầu đám bạn học này đến khu nhà của hắn, từng người từng người đều khát vọng muốn gặp kim chủ ba ba. Bây giờ kim chủ ba ba và bọn họ ngồi chung một chỗ, mấy người này lại không hề có cảm giác gì.
Hắn vừa nghĩ vậy, thì người lần đầu tiên đến là bạn học Lâm Hạo đã hỏi một câu tương tự: "Nghe nói lão tổng của tập đoàn Quốc Năng ở khu này sao?"
Ngụy Thượng Tuyền lập tức ném củ khoai nóng phỏng tay này cho đương sự.
"Ông ấy ở khu này à? Tôi còn chưa biết." Tề Vân Phong cười cười nói.
Ai có thể nghĩ đến một lão tổng Quốc Năng lại biết diễn như vậy. Ngụy Thượng Tuyền thầm liếc mắt trong lòng.
"Tề tiên sinh không biết kim chủ ba ba ở khu này sao ạ?" Tạ Uyển Oánh hỏi.
"Kim chủ ba ba?" Tề Vân Phong thật sự không biết mình bị một đám sinh viên y đặt cho danh hiệu kim chủ ba ba.
"Đúng vậy." Mấy người bạn học rất nghiêm túc nói cho anh biết.
Có thể đích thân nghe thấy bản thân giúp đỡ rất nhiều sinh viên y, tròng kính gọng vàng trên sống mũi Tề Vân Phong sáng lên lấp lánh, sự vui mừng viết rõ trên khuôn mặt của ông.
Nhìn có thể thấy, người đàn ông này rất thích làm thầy thuốc. Bây giờ Ngụy Thượng Tuyền đã hoàn toàn tin những lời đối phương đã nói với mình.
"Thượng Tuyền, Oánh Oánh sợ cậu buồn, nên đã tổng hợp lại một số bệnh án lâm sàng gần đây cùng với lời thầy dạy mang cho cậu." Phan Thế Hoa lấy ra một quyển vở từ trong cặp sách.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận