Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 543 - Người quen nhập viện



Chương 543 - Người quen nhập viện




Lời nói của bạn học khiến trong lòng Tạ Uyển Doanh sinh ra lo lắng. Lý Khải An dường như đã quên, có một hiện tượng lâm sàng được gọi là hồi quang phản chiếu*.
Hồi quang phản chiếu (回 光 返 照) : Hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong.
Rất nhanh lại đến ca trực đêm. Đêm nay là thứ bảy, ca trực đêm cuối cùng trong tuần.
Tôn Ngọc Ba động viên hai sinh viên nói: “Sau ca trực đêm nay, ngày mai sau khi họp ban xong có thể nghỉ ngơi rồi, ít nhất chúng ta sẽ không phải trực ca đêm vào tuần sau.”
Đi đến phòng bệnh với bác sĩ Ngũ sau khi tan ca trực. Trên đường đi, bác sĩ Ngũ nói nhỏ với Tôn Ngọc Ba: “Ước tính có giường 23 không thể chạy được nữa. Đừng nhìn tinh thần bà ấy hiện tại trông có vẻ rất tốt, nhưng các chỉ số máu đều không ổn. Bác sĩ Cao và những người khác đã sẵn sàng, báo chúng ta trực ban phải chú ý chút.”
Tôn Ngọc Ba nghe rõ điều này, hoặc là lớp của mình hoặc là lớp của bác sĩ Ngũ muốn cấp cứu.
“Nói với gia đình bà ấy chưa?” Tôn Ngọc Ba hỏi về tình hình gia đình.
“Con dâu bà ấy đã yêu cầu bác sĩ tiếp tục cứu chữa, còn con trai thì không hề đến bệnh viện.”
Giọng nói của các giáo sư phía trước quá nhỏ để có thể nghe rõ, Lý Khải An lấy ngón tay chọc vào vai Lâm Hạo hỏi:
“Giáo sư đang nói đến giường bệnh nào vậy?”
Nghe thấy câu hỏi của cậu, Lâm Hạo quay đầu lại liếc cậu một cái, không muốn trả lời, nghĩ xem có phải cậu đang giả ngốc hay không. Đây là một câu trả lời rõ ràng có thể đoán được mà không cần phải hỏi. Hơn nữa, bản thân tâm trạng không hề tốt. Vốn dĩ lòng tin rất lớn, nghe tin các đàn anh đàn chị khó có thể ở lại làm việc trong bệnh viện, bất giác trong lòng cảm giác như sụp đổ.
Ngoài Lý Khải An ngu ngốc, Lâm Hạo lại nhìn Tạ Uyển Doanh.
Lấy ra cuốn sổ, Tạ Uyển Doanh vẫn như mọi khi, ghi chép cẩn thận tình hình của từng bệnh nhân trong ca trực.
Lâm Hạo không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô, nghĩ rằng cô sẽ không biết gì. Theo như cậu biết, các đàn anh tốt nghiệp năm nay đều thực tập ở khoa ngoại với thành tích rất tốt, nhưng vẫn bị bệnh viện loại một cách tàn nhẫn.
Lãnh đạo các khoa và lãnh đạo bệnh viện rốt cuộc muốn sinh viên y khoa loại nào, tâm trí cậu hiện giờ hoàn toàn mù mịt.
Sau khi đi qua phòng bệnh một lần, bác sĩ Ngũ chợt nhớ ra điều gì đó, cùng Tôn Ngọc Ba bọn họ bàn giao: “Nhóm của anh, bệnh nhân đến lúc 5 giờ, anh có biết không?”
Vừa mới kiểm tra phòng bệnh một vòng không hề có nhóm của mình, dù sao bản thân quen thuộc với nhóm mình. Tôn Ngọc Ba nghe đến tin này thì giật mình: Chính nhóm mình đi gài bẫy mình ư?
“Bác sĩ Thi buổi sáng nhận tin lúc ra khỏi phòng khám, ban ngày gọi bà ấy đến, nhưng bà ấy đến tận 5 giờ chiều mới đến. Nếu đã là nhóm của anh nhận bệnh nhân vậy thì các anh tự mình xử lý đi.” Bác sĩ Ngũ xua xua tay.
Không được đâu, tối nay giáo sư Thi Húc ở tuyến 2, thế nào cũng phải gọi anh tiếp nhận. Tôn Ngọc Ba đành chấp nhận số phận, nói với hai sinh viên: “Đi thôi, đi xem bệnh nhân mới đến nào.”
Tạ Uyển Doanh lần đầu tiên xem hồ sơ bệnh án ngoại trú của những bệnh nhân mới nhập viện. Sau đó cùng giáo sư vào khu giường bệnh 7-9, bệnh nhân mới ở giường 9 là một bà cụ. Bên cạnh có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang phân loại đồ đạc của bệnh nhân, có lẽ là người nhà. Nghe tiếng bước chân, cả nhà quay lại.
Tạ Uyển Doanh nhận ra: là mẹ của Trương Vĩ cùng bàn.
Mẹ Trương Vĩ dường như đã chuẩn bị tâm lý khi nhìn thấy cô, khóe miệng nâng lên.
Bất chấp tất cả, Tôn Ngọc Ba nhìn thấy người nhà bệnh nhân, đầu tiên anh hỏi: “Gọi các người đến bệnh viện sớm hơn trong ngày, sao bây giờ mới đến. Kết quả, rất nhiều xét nghiệm có thể thực hiện trong ngày đều không thể làm được.”
“Không phải nói ngày thứ bảy không được khám bệnh sao?” Mẹ Trương Vĩ hỏi bác sĩ, rõ ràng đã kiểm tra thông tin bệnh viện một lượt rồi.
Không muốn cùng người nhà bệnh nhân tranh luận, Tôn Ngọc Ba nhướng mày, nhìn khuôn mặt của người phụ nữ như đã từng thấy qua rồi nói: “Lúc nhập viện tốt nhất nên nghe lời bác sĩ. Nếu không có rất nhiều thứ mà bác sĩ không thể sắp xếp cho các người được.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận