Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3725: [3725 ] chó ngáp phải ruồi (length: 3926)

"Anh họ và chị dâu không nói rõ ràng với chị, hình như không muốn làm chị quá sốc."
"Chuyện gì?"
"Danh sách chị đưa cho họ là giả. Nên họ cho người đi điều tra thì mọi chuyện đổ bể."
Hồ bác sĩ đưa cho nàng danh sách giả?
"Nghe nói ai cũng biết danh sách đó là giả, kẻ phạm tội đã phá hủy hồ sơ rồi báo lên cục giáo dục đó là danh sách giả. Vì vậy không trách được người đã đưa danh sách cho chị, người đó chỉ có thể lấy được danh sách giả mà thôi."
Trình độ làm bằng tốt nghiệp của trường y tế nhỏ rất lạc hậu. Sau này nhóm người này lên làm bác sĩ, phần lớn đều học lên tiếp, bằng tốt nghiệp của trường y tế sớm đã có thể vứt bỏ, không dùng đến nữa. Cục giáo dục lưu trữ giấy tờ mang tên giả này, không có cách nào điều tra xuống được, trừ khi tìm được nhân viên gây án, xem người này có cất giấu bản tên thật hay không.
Theo lời của hồ bác sĩ thì người này đã sớm chạy rồi. Cho nên, thông tin hữu dụng mà hồ bác sĩ cung cấp cho nàng không phải là danh sách mà là thân phận của kẻ gây án.
Từ Ngải Lâm lại nói: "Chị yên tâm, anh họ không bỏ cuộc đâu, chuẩn bị đào người này lên cho bằng được, chị biết tại sao không?"
Tạ Uyển Oánh nghe vậy, việc này có lẽ không liên quan đến mẹ nàng.
Chắc do may mắn, chuyện này lại liên quan đến dì út của nàng. Năm đó Chu Nhược Mai có khả năng là bắt đầu từ việc vào trường y tế này học. Tiêu Thụ Cương muốn báo thù, không muốn để Chu Nhược Mai sống yên ổn, nhất định muốn đào người này ra.
Vậy mẹ nàng không học ở trường y tế sao?
"Mẹ ta nói, dì cả chưa từng thi vào trường y tế. Hình như đã từng có cơ hội nhưng đã từ bỏ, vì muốn cùng dượng cả trở về kết hôn, gây dựng sự nghiệp."
Đã hiểu, mẹ nàng không oán thán là vì không biết nói sao, chính mình vì tình yêu mà bỏ đi giấc mơ áo blouse trắng.
Dựa theo tính cách thẳng thắn, không xu nịnh của mẹ nàng, quả thực không thể không tranh đấu vì quyền lợi công bằng của mình.
Chỉ có thể nói hôn nhân cũng giống như một ván cược, có người cược thắng, có người cược thua. Mẹ nàng cược thua tơi tả, tự nhận không có tư cách mà lên tiếng quơ tay múa chân vào chuyện trọng đại hôn nhân của con gái, vì vậy trước và sau khi trọng sinh, bà luôn tôn trọng sự lựa chọn của con gái trong chuyện hôn nhân.
Điều duy nhất mẹ nàng không ngờ tới đó là, việc mình từ bỏ cũng không khiến cho người thay thế mình trở thành bác sĩ giỏi, mà là thành một bác sĩ bình hoa.
Bác sĩ là một ngành nghề chữa bệnh cứu người, sao có thể để một kẻ bình hoa ngồi không ăn bám? Việc này chẳng phải đã sỉ nhục những người thực sự có ước mơ, có hoài bão làm bác sĩ hay sao?
"Ta cảm thấy trong lòng dì cả rất hối hận, chỉ là không nói ra mà thôi." Từ Ngải Lâm nói.
Kết cục của người thua cuộc là ai cũng hối hận.
Chả trách mẹ nàng luôn nhấn mạnh với nàng, việc con gái học hành tử tế là quan trọng nhất.
"Chị, em cảm giác người anh rể mà chị tìm được mạnh hơn dượng cả nhiều." Từ Ngải Lâm ló đầu ra, liếc nhìn anh rể soái ca ở đằng xa.
Anh rể Tào đẹp trai cỡ nào, ngồi đó thôi cũng có khí chất của minh tinh điện ảnh. Đây là đặc sắc của người nhà họ Tào, có giá trị nhan sắc cao, cho dù không làm thầy thuốc đi làm minh tinh cũng thừa sức.
Nàng muốn nói, nghe những người khác kể về việc ba ba của nàng năm xưa đẹp trai cỡ nào trong mắt mẹ nàng là đủ thấy rồi. Giống như lão nhân đã nói, nhân duyên là cái mệnh.
Hình như cảm nhận được hai chị em các nàng đang nói chuyện gì đó, Tào Dũng đặt chén trà xuống, trong mắt đều là sự trầm tư.
Nhìn thấy hắn trầm mặc không nói, Hoàng Chí Lỗi nháy mắt với Tống Học Lâm ở đối diện: Mèo, đến lượt chúng ta ra sân rồi, lát nữa đi dạo cùng muội muội đi.
Ánh mắt lạnh nhạt của Tống Học Lâm trả lời: Đừng kéo ta vào, tiền bối tiểu ngốc chỉ toàn làm chuyện xấu.
Ăn cơm xong.
Từ Ngải Lâm chuẩn bị lên xe của anh rể tương lai để về khách sạn nghỉ ngơi thì đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau kéo ra bên cạnh xe…
Bạn cần đăng nhập để bình luận