Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1260: Lớp giấy bất ngờ bị xuyên thủng



Chương 1260: Lớp giấy bất ngờ bị xuyên thủng




Chương 1260: Lớp giấy bất ngờ bị xuyên thủng
Giáo sư Lỗ vì sao lại đổi ý muốn đến Quốc Trắc điều trị? Đoán là cần phải hỏi chính giáo sư Lỗ.
Bây giờ muốn hỏi giáo sư Lỗ cũng không dễ dàng. Giáo sư Lỗ sau khi tự xuất viện cần có người chăm sóc. Trương Hoa Diệu đã đưa mẹ đến nhà của mình để có thể tiện chăm sóc.
“Tôi về nhà hỏi bố tôi.” Nói xong, Vu Học Hiền vội vàng rời đi.
Anh ấy vốn nghĩ rằng là Trương Hoa Diệu ép mẹ mình sang bên đó điều trị, kết quả lại là nguyện vọng của chính giáo sư Lỗ. Nói như vậy có phải là vì ý kiến của bố anh ấy mà khiến giáo sư Lỗ quyết định như vậy.
Nhìn thấy biểu hiện của các đàn anh các giáo sư đều rất vi diệu, Tạ Uyển Doanh biết, chỉ cần là chuyện có liên quan đến giáo sư Lỗ, đều có thể ảnh hưởng đến tâm trí của mỗi người ở đây. Cô ấy có thể làm được có lẽ là do giống các đàn anh. Nếu như giáo sư Lỗ cần bọn họ giúp đỡ, bọn họ với tư cách là bác sĩ nhất định sẽ giúp đỡ đến cùng.
Quầy y tá bên cạnh hình như có người đang tranh luận.
Các bác sĩ lắng tai nghe.
Y tá trưởng khoa cấp cứu đến rồi, đang dò hỏi chị Từ chuyện tối qua.
Chị Từ báo cáo cụ thể chuyện tối qua cho lãnh đạo: “Tôi và bác sĩ Tạ đang bận ở bên trong, bên ngoài thì có đồng nghiệp bên phụ khoa. Tôi vốn nghĩ lúc chúng tôi không có ở bên ngoài cô ấy sẽ giúp chúng tôi tiếp nhận bệnh nhân trước, kết quả là không có, không chào hỏi một tiếng nào đã đi mất rồi. Bệnh nhân cần lấy máu gấp, vì vậy một mình bác sĩ Tạ đi tiếp nhận bệnh nhân.”
“Người bên phụ khoa đi mất?”
“Đúng vậy, thật là trùng hợp. Sau khi tôi đến thì không biết vì sao cô ấy lại đi mất. Vấn đề bệnh nhân cần cô ấy tiếp nhận lúc đó còn ở khoa cấp cứu chưa đi. Ngược lại là bạn của bệnh nhân đó chạy đến tìm chúng tôi nói có một đám người đến, bảo chúng tôi mau chóng ra xử lý.”
“Có phải vì cô ấy bận không…” Giọng điệu của y tá trưởng ngập ngừng. Nếu như người đó bỏ đi không phải vì việc bận thì có nghĩa là trong lúc nguy cấp đã bỏ lại bệnh nhân của mình và đồng nghiệp mà bỏ chay trước.
Chị Từ dang hai tay: Tôi làm sao mà biết được.
Sau khi ra ngoài nói chuyện điện thoại với vợ quay lại, Chu Hội Thương nghe thấy thì hỏi ý tá: “Các cô đang nói ai vậy?”
Ầm, Ân Phụng Xuân và Lý Thừa Nguyên từ trong phòng khám bệnh khoa ngoại đi ra, rõ ràng là đã nghe thấy những lời chị Từ nói, đi thẳng qua. Lý Thừa Nguyên vặn hỏi chị Từ: “Tối qua chị không nhắc đến chuyện này với tôi.”
Chị Từ hơi đau đầu, cảm thấy lớn chuyện rồi. Chị ấy là y tá, có thể đây là nguyên nhân mà chị ấy không có phản ứng mạnh như các bác sĩ này. Các bác sĩ nghe được chuyện này có lẽ như bị kim châm, cảm thấy trong ngành nghề của mình lại có một phần thử thoái hóa.
“Chị nói là ai?” Một nhóm bác sĩ vây quanh hỏi chị Từ.
Chị Từ nói: “Tôi không biết cô ấy. Cô ấy có lẽ chỉ là sinh viên của bệnh viện chúng ta mà thôi, không phải bác sĩ của bệnh viện chúng ta. Không ấy hỏi bác sĩ Tạ xem sao. Cô ấy hình như biết người ta đó.”
Y tá không thể nào nhớ hết được tất cả mọi người, có thể nhớ khuôn mặt của phần lớn bác sĩ trong bệnh viện đã là rất giỏi rồi. Còn về sinh viên thực tập, ngoài kiểu giống như Tạ Uyển Doanh hoặc là những người được bệnh viện giữ lại, bằng không y tá sao có đủ tinh lực mà đi nhớ tên của người khác.
Ở trong văn phòng ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Tạ Uyển Doanh.
“Em quen người đó sao?” Tân Nghiên Quân hỏi sinh viên, “Tối qua em nên báo cáo tình huống này với tôi.”
“Giáo sư, có thể là cô ấy bị gọi về vì có việc.” Tạ Uyển Doanh giống chị Từ, tốt bụng giúp người ta suy nghĩ trước, “Sau đó cô ấy không đến khoa cấp cứu nữa, bảo người khác trực tiếp đưa bệnh nhân đến phụ khoa, có lẽ là bên phụ khoa có việc gấp phải đi.”
“Có phải không, chúng ta đi hỏi cụ thể cô ấy, hỏi rõ tình hình.” Tân Nghiên Quân nghiêm túc nói.





Bạn cần đăng nhập để bình luận