Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 433 - Phát sốt



Chương 433 - Phát sốt




Chạng vạng tối lúc tan làm, Tạ Uyển Doanh cùng Liễu Tịnh Vân đến khoa tim mạch thăm Hà Hương Du.
Lên đến tầng tám thì hay tin Hà Hương Du đã được chuyển từ phòng ICU (phòng hồi sức cấp cứu) tới phòng bệnh bình thường, cả hai vội vã đi tới giường bệnh số 22.
Tinh thần Hà Hương Du đã tốt hơn nhiều, đang ngồi tựa trên giường bệnh, vừa nhìn thấy hai chị em bước tới liền bĩu môi nói: “Bọn họ sắp mang trái cây tới rồi. Hai người ở đây đợi mà mang về một chút.”
“Ai mang tới, không phải là đồ tặng cho em sao?” Liễu Tịnh Vân và Tạ Uyển Doanh nói: “Để lại cho dì cầm về đi.”
Hôm nay dì Trương đến thăm con gái, thu xếp đồ đạc trong bệnh viện cho cô. Dì nghe thấy đàn chị và học muội của con gái nhắc tới mình liền ngẩng đầu lên nở nụ cười: “Các con cứ ở đây nói chuyện nhé, dì đi xuống tầng dưới mua chút đồ cho con bé.”
“Dì muốn mua gì để tụi con đi cho.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Không cần đâu, dì đi mua cơm. Đứa nhỏ ngốc này, học nhiều quá làm gì chứ.” Dì Trương vỗ nhẹ vào cánh tay cô.
Tạ Uyển Doanh sững người: Cô nghĩ sai rồi.
Trông thấy nét mặt của cô, dì Trương vui vẻ nói: “ Về mặt chuyên môn, dì không thể nói lại con. Những điều con nói hôm qua khiến dì và chú cũng phải suy ngẫm lại nhiều. Vì thế dì và chú đã hẹn gặp ăn cơm cùng nhau, ăn tối xong tiện đường mua chút đồ rồi quay lại với Hương Du.”
Tạ Uyển Doanh gật đầu.
“Các con giúp đỡ con bé nhé. Bác sĩ bảo bây giờ miệng nó không ăn được, chỉ có thể truyền chất lỏng qua ống dạ dày. Các con mang trái cây trên bàn về nhé. Con bé nói không sai đâu. Đồ đó không phải để tặng cho mỗi nó. Những người đến cảm tạ biết các con đang trong giờ làm việc nên mới để tạm ở đây, có phần của các con nữa.” Dì Trương giải thích giúp con gái.
Tiễn dì Trương ra ngoài, Tạ Uyển Doanh và Liễu Tịnh Vân ngồi bên mép giường.
“Cái kia là của gia đình bà cụ ở khoa tim phổi tặng, còn có quản lí nhà hàng, anh ấy gọi bảo về sau chúng ta đi ăn ở chỗ anh ấy sẽ được miễn phí.” Hà Hương Du nói: “Còn bảo muốn trao cờ thưởng nữa.”
“Cờ thưởng gì chứ.” Liễu Tịnh Vân cảm thấy ngại ngùng liền đưa tay sờ sờ mặt. Các cô lúc cứu người căn bản là không ngờ tới những thứ này.
Tạ Uyển Doanh cẩn thận quan sát sắc mặt của chị ba: “Chị phát sốt sao?”
“Có một chút.” Hà Hương Du nói.
Nghe chị ba nói vậy, Tạ Uyển Doanh thấy lo lắng, phân vân không biết có nên tới văn phòng tìm giáo sư Phó và giáo sư Chu phản ánh tình hình. Bệnh nhân sau phẫu thuật phát sốt vốn không phải chuyện tốt.
“Không phải em từ phòng ICU chuyển ra sao?” Liệu Tịnh Vân lạc quan hơn một chút.
Hà Hương Du cũng nghĩ như vậy. Nếu bệnh tình của cô không chuyển biến tốt đẹp thì đã không chuyển cô tới phòng bệnh bình thường.
Tạ Uyển Doanh không xem nhẹ vấn đề, nhìn về phía cửa thấy có y tá đi qua liền chạy ra ngoài hỏi thăm tình hình.
“Hà Dương Du giường số 22 phải không? Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Chu.”
“Sốt bao nhiêu độ hả chị?”
“Buổi chiều bệnh nhân có biểu hiện phát sốt. Lúc ba giờ, nhiệt độ là 37,2 độ, không quá cao nên chúng tôi giữ cô ấy lại để quan sát thêm. Đến khoảng 5h30, cảm thấy nhiệt độ cơ thể cao hơn một chút, chúng tôi đo lại là 38 độ. Cho nên chúng tôi báo với bác sĩ Chu ngay lập tức, anh ấy là bác sĩ chủ trị của bệnh nhân.” Y tá nói.
Đêm đó tiền bối Chu nghiễm nhiên ở lại bệnh viện trực đêm cùng đồng nghiệp, rồi lại trở lại phòng quan sát chị ba. Tạ Uyển Doanh nghĩ nếu là tiền bối Chu, chắc anh cũng sẽ nói lại với giáo sư Phó nên quyết định không tới văn phòng tìm giáo sư nữa.
Trở lại phòng bệnh, đúng lúc cô nghe thấy tiếng chị ba lải nhải với chị hai: “Tiền bối Chu là bác sĩ chủ trị của em.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận