Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2787: [2787 ] cảm thụ nhất trí (length: 4069)

Một nhát kéo đi xuống, cắt đứt động mạch chủ phổi, đầu ngón tay cũng hơi run, đây là bước đầu tiên quan trọng.
Đổi dao phẫu thuật, mũi dao cẩn thận mổ xẻ mặt bên động mạch chủ phổi.
Công việc giải phẫu tỉ mỉ thế này không thể nói là người mới hoàn toàn chưa thử qua. Sinh viên y ở lớp giải phẫu trên đường cũng giải phẫu mạch máu và tim của chuột bạch nhỏ, cũng cần sự tỉ mỉ. Ca giải phẫu này có lẽ khảo nghiệm nhiều hơn về tâm thái của một người mới vào nghề.
Mọi người nhận thấy, biểu hiện của Tạ đồng học rất ổn, thuần thục, không giống như một bác sĩ lần đầu thực hiện phẫu thuật cho trẻ sơ sinh kiểu này.
"Đứa nhỏ này chẳng lẽ từng làm phẫu thuật cho trẻ sơ sinh rồi?" Diệp Tố Cẩn không khỏi lẩm bẩm.
Quan sát nãy giờ, nàng cảm thấy Tạ đồng học này làm việc gì cũng khiến người kinh ngạc. Bây giờ Tạ đồng học thể hiện chẳng khác gì một bác sĩ lão luyện lâu năm. Nếu như đây là tâm thái bẩm sinh, thì quả thực quá tuyệt vời.
"Đừng nói bậy. Nhỏ tiếng thôi, họ sẽ nghe thấy."
Có người khẽ nhắc nhở bên tai nàng.
Diệp Tố Cẩn không suy nghĩ nhiều, cho rằng con trai nhỏ trong nhà muốn nàng giữ trật tự, không cho lên tiếng, khiến nàng tức giận, há miệng định phản bác con trai.
Sao thế, trước đây ngăn cản nàng mãi không thấy người, cuối cùng lại tự gọi điện bảo nàng đến xem người.
Tự vả mặt tiêu chuẩn, có đau không, con trai?
Hai tay thuận theo đẩy mạnh người "con trai nhỏ" bên cạnh.
"Lão bà, là ta."
Người bị nàng đẩy đành chịu đựng mà thốt ra một câu nói thật.
Diệp Tố Cẩn "Bang", quay ngoắt đầu lại, hai mắt kinh ngạc đến ngây người nhìn thấy lão công đột nhiên xuất hiện trong phòng phẫu thuật: Đến khi nào vậy? Không phải đã nói ở nhà là không đến sao?
Gọi điện thoại cho con trai nhỏ hỏi tình hình, con trai nói rõ là tình huống quả thật khiến người tương đối lo lắng. Tào Dục Đông nghĩ nghĩ, liền xuống lầu bắt taxi đến bệnh viện. Khoảng cách gần, đi cũng nhanh. Nghĩ tới đây, hắn đầy ẩn ý nhìn bà xã của mình. May mà đã đến. Bà xã của mình như vậy còn khiến người lo lắng hơn cả ca phẫu thuật.
Diệp Tố Cẩn biết đẩy trúng lão công là hành động lỗ mãng, không dám cãi lời, liền quay đầu tìm con trai nhỏ không thấy đâu.
Đối với người mẹ, Diệp bác sĩ luôn hấp tấp, vội vàng, Tào Dũng sau khi báo tin cho ba của mình, liền quyết đoán đứng qua một bên.
Muốn giải quyết mẹ hoặc ba thì tốt nhất là ba hoặc mẹ ra tay. Đây là quy luật thường thấy nhất ở mọi gia đình.
Không thể trước mặt mọi người gọi con trai nhỏ trở lại, Diệp Tố Cẩn quay đầu hỏi lão công: "Anh thấy thế nào?"
Tạ đồng học này, Tào Dục Đông lần trước đã biết rõ tài năng của nàng, đầu óc đặc biệt nhanh nhạy, có những cách suy nghĩ hết sức kỳ lạ, có thể xem là một kỳ nhân. Một người trẻ có thiên phú lạ thường như vậy mà có thể bước chân vào ngành y trợ giúp ngành y, ông là một người lão làng trong ngành, đặc biệt vui mừng và hoan nghênh điều đó.
Nghĩ rằng bà xã sau khi hôm nay xem xong cũng sẽ có cảm nhận giống ông.
Nhìn lão công không biết chuyện, vừa mới đến phòng phẫu thuật.
Diệp Tố Cẩn đắc ý chỉ cho lão công xem: Người ta tay linh hoạt cỡ nào, so với anh và các con còn giỏi hơn. Anh xem con trai chúng ta đều nhường vị trí mổ chính cho nàng.
Bà xã ông mỗi khi bị các con chọc tức, thì hận không thể lôi ra một đối thủ lợi hại hơn để đánh các con mình. Tào Dục Đông không nói lời tức giận với bà xã, mà dùng hai mắt chân thật quan sát đài phẫu thuật.
Tạ Uyển Oánh cầm miếng kẹp mở rộng cung động mạch chủ, sau đó lần nữa cầm kim khí, vá kín lại miệng mở của động mạch chủ phổi và miệng ra của tâm thất trái mắc bệnh bẩm sinh nhỏ bé.
Từng mũi kim khâu vá sửa chữa của nàng trước sau như một, nhanh chóng và chuẩn xác.
Máy dệt. Tào Dục Đông thấy cảnh tượng này, trong đầu nhanh chóng hiện ra ba chữ hình dung giống nhau như đúc này.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận