Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1593: Cô đi đâu rồi



Chương 1593: Cô đi đâu rồi




Chương 1593: Cô đi đâu rồi
Thượng Tư Linh hơi ngạc nhiên vội vàng đứng dậy. Cô ấy và chồng chưa bao giờ gặp bác sĩ nào khác trong đội ngũ bác sĩ hùng mạnh này ngoại trừ bác sĩ Diệu.
“Đây là giám đốc Trương của khoa cấp cứu chúng tôi.” Bác sĩ Diêu giới thiệu Trương Hoa Diệu với người nhà bệnh nhân.
Thì ra là lãnh đạo bệnh viện đến tuần tra các phòng bệnh, khó trách phía sau có rất nhiều người đi theo. Thượng Tư Linh nhìn Trương Hoa Diệu đang được chúng tinh phủng nguyệt, cung kính nói: "Xin chào, giám đốc Trương."
“Tối qua bệnh nhân ngủ có ngon không?” Trương Hoa Diệu hỏi bệnh nhân tình hình gần đây. Tối qua anh ấy đã nghĩ rất rõ ràng, bạn học Tạ không đi cửa sau mà yêu cầu anh ấy coi người nhà của cô như những bệnh nhân khác, vì vậy anh ấy phải đích thân đến gặp bệnh nhân của cô. Dù sao thì tạm thời bệnh nhân trong phòng cấp cứu cũng là anh ấy phụ trách.
“Tối qua anh ấy ngủ được.” Thượng Tư Linh thận trọng trả lời, có thể cảm nhận được các bác sĩ ở thủ đô đều có quyền lực và uy nghiêm hơn hẳn.
“Hồ sơ bệnh án.” Trương Hoa Diệu đưa tay về phía bác sĩ phía sau.
Lần này, bác sĩ Diêu đã nhận được bài học từ tối qua nên đã photo trước bệnh án của bệnh nhân, đề phòng các đại lão khác muốn xem. Trương Hoa Diệu vừa nói vậy liền lập tức đưa tập hồ sơ bệnh án qua.
Trương Hoa Diệu cầm hồ sơ bệnh án bao gồm hai hồ sơ bệnh án tóm tắt xuất viện từ Bệnh viện Nhân dân Tỉnh và giấy chỉ định tạm thời của bác sĩ từ khoa cấp cứu.
Mọi người xung quanh đều im lặng.
Trương Hoa Diệu một tay cầm hồ sơ bệnh án, tay kia đút vào túi áo blouse trắng, tư thế như thần tiên, lộ ra uy quyền của một chuyên gia.
Thượng Tư Linh có chút bất an, hỏi bác sĩ: “Giám đốc Trương, tình hình của chồng tôi…”
Nghe ra được cảm xúc của người nhà, Trương Hoa Diệu từ trong bệnh án ngẩng đầu lên liếc nhìn bệnh nhân trên giường bệnh.
Tiêu Thụ Cương được bác sĩ siêu âm cũng nuốt nước bọt giống như vợ mình.
Dù sao cũng là bệnh nhân nằm trên giường không dậy nổi, cũng rất hồi hộp giống nhe người nhà. Trương Hoa Diệu gật đầu với họ, mỉm cười, vẻ mặt trở nên rất dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng và thoải mái, nói với bệnh nhân và người nhà: "Bác sĩ Thân nói sẽ chuyển sang nội khoa, mọi người không cần lo lắng. Sáng nay cứ làm kiểm tra trước đã rồi lại nói.”
Nhìn thấy bác sĩ cười chứng minh là vấn đề không quan trọng lắm, bệnh nhân và người nhà đều cảm thấy thoải mái.
Các bác sĩ trẻ từng đi theo Trương Hoa Diệu giờ đã tin lời tiền bối nói, giám đốc Trương ở khoa cấp cứu của khoa họ rất tốt bụng, có thể an ủi bệnh nhân.
Cầm hồ sơ bệnh án, Trương Hoa Diệu quay đầu tìm người trong phòng: “Tạ Uyển Doanh đi đâu rồi?”
Đến đây vào buổi sáng là muốn thảo luận về ca bệnh với bạn học Tạ, bạn học Tạ đã đi đâu, tại sao cô không ở cạnh bệnh nhân?
“Doanh Doanh, cô ấy đi…” Thượng Tư Linh đang trả lời bác sĩ, đột nhiên lại ngừng lại.
Ánh mắt của những người khác đổ dồn vào biểu hiện hơi kỳ lạ của cô ấy.
Trái tim của Thượng Tư Linh đập thình thịch, cảm thấy tội lỗi. Chỉ có một mình Tạ Uyển Doanh đến ngân hàng máu hiến máu, cô sợ lượng máu hiến tặng không đủ, vì vậy cô nói rằng có một giải pháp, nhưng Thượng Tư Linh không biết cô đang nói về giải pháp nào. Nếu phương pháp này không phù hợp, đó là một hành động lén lút, nếu nói ra để bác sĩ biết nó có thể ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của chồng cô và danh tiếng bác sĩ của Tạ Uyển Doanh.
Nghĩ đến đây, Thượng Tư Linh há hốc cả vạn lần cũng không dám tùy tiện nói ra.
Người khác rõ ràng thấy cô ấy do dự muốn nói nhưng rồi lại thôi, rõ ràng là có điều gì muốn che giấu.
“Có cái gì không thể nói?” Ánh mắt sắc bén của Trương Hoa Diệu nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Doanh Doanh có việc riêng cần làm.” Cuối cùng Thượng Tư Linh cũng tìm được một cái cớ nói: “Tôi không biết cô ấy định làm gì, cô ấy không nói.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận