Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 92 - Thao tác lần đầu (1)



Chương 92 - Thao tác lần đầu (1)




Tạ Uyển Doanh xoay người lại thì thấy bác sĩ Vương từ trong phòng làm việc vội vàng đi ra. Một nhóm sinh viên y khoa còn lại nhận ra bầu không khí khác thường đều đồng loạt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bác sĩ Vương, ai nấy đều khẩn trương.
“Vâng vâng, chủ nhiệm Lữ dặn dò, cậu mau đi chuẩn bị giường…” Bác sĩ Vương vừa nói với y tá, vừa cầm điện thoại di động nói chuyện điện thoại với chủ nhiệm Lữ: “Chủ nhiệm Lữ, anh nói không cần chuẩn bị giường sao? Bệnh nhân không nhập viện, chỉ xử lý vết thương trong khu vực bệnh nhân của chúng tôi phải không?”
Y tá nghe thấy vậy rất kinh ngạc: “Không nằm viện? Vậy thì xử lý ở phòng cấp cứu không phải tốt hơn sao? Còn tới khoa chúng ta làm gì chứ?”
“Cô đang nói cái gì vậy! Đây là bệnh nhân rất quan trọng của chủ nhiệm Lữ. Bệnh nhân của chủ nhiệm Lữ chỉ muốn đến khu vực bệnh viện để xử lý vết thương, không muốn đến phòng cấp cứu, cô nghe không hiểu sao? Ở phòng cấp cứu rất lộn xộn, bất cứ bệnh nhân nào cũng có. Xử lý vết thương ở một nơi như vậy có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của bệnh nhân.” Bác sĩ Vương giáo dục y tá.
Y tá hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nói: “Em vào phòng thuốc chuẩn bị đồ đạc cho mọi người.”
Bác sĩ Vương xua tay: “Mau đi đi, lát nữa chủ nhiệm Lữ cùng bệnh nhân tới.”
Y tá co chân chạy. Khách quý của chủ nhiệm không phải bệnh nhân bình thường, nhất định cần phải chiêu đãi thật tốt.
Một nhóm sinh viên y khoa bên cạnh hai mặt nhìn nhau: Không biết khách quý của chủ nhiệm là bệnh nhân nào?
Tạ Uyển Doanh nhìn danh sách các bác sĩ của khoa được treo ở hành lang khu bệnh, bên trong có ghi trưởng khoa ngoại thần kinh họ Bàng còn phó khoa họ Lữ.
Nhớ lại lời đàn anh dặn dò, Tạ Uyển Doanh biết không nên xem náo nhiệt như các sinh viên y khoa khác, trực tiếp đi đến đầu phòng làm việc. Không ngờ, bác sĩ Vương vừa quay đầu nhìn thấy bóng lưng cô lại hô to: “Sinh viên này làm sao vậy? Có bệnh nhân đến, không đến học còn muốn đi đâu?”
Lúc trước bác sĩ Vương dù có nhìn thấy cô đi một mình cũng không quan tâm mà để cô tự học, đột nhiên lúc này bày tỏ thái độ với cô, rõ ràng là bởi vì chủ nhiệm Lữ đến.
Trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, đàn anh chỉ bảo cô không cần hỏi vấn đề gì mà thôi, vốn muốn làm người vô hình, hiện tại bác
sĩ Vương nói mình không xoay người sợ sẽ gây phiền toái cho đàn anh. Tạ Uyển Doanh bèn quay trở về gia nhập đội ngũ sinh viên y khoa.
Lần này bác sĩ Vương nhìn thấy rất hài lòng.
Một nhóm người xếp hàng chỉnh tề đứng ở cửa phòng thuốc. Bên trong y tá đang bận rộn chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật và thuốc khử trùng, hỏi bác sĩ Vương: “Tình trạng bệnh nhân như thế nào? Cuộc gọi cấp cứu vừa rồi không nói rõ.”
Bác sĩ Vương nói: “Chờ bệnh nhân đến sẽ biết.”
Rõ ràng trong lúc gọi điện thoại, chủ nhiệm Lữ không muốn tiết lộ nhiều hơn về tình trạng của bệnh nhân, cho rằng những người phía dưới không cần biết tình trạng riêng tư của khách.
Đã như vậy, cô y tá chỉ có thể không hỏi đành đi vào bên trong đứng.
Mọi người đứng đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng đợi đến khi một vài bóng người xuất hiện ở cuối hành lang.
Cho nên nói, bên trong khu bệnh nói chờ bệnh nhân cấp cứu đến, tình huống bình thường nửa tiếng có thể đến là tốt rồi.
Mọi người ở khoa cấp cứu luôn luôn bận rộn, chuyển bệnh nhân cấp cứu đến khu vực bệnh cũng cần phải chờ đợi. Nhất là những người bệnh nhẹ mà lại có quen biết lại nói không nằm viện, người ta cấp cứu cũng không biết anh muốn làm gì.
Chờ chủ nhiệm Lữ đích thân đến đưa bệnh nhân lên phòng cấp cứu. Từ rất xa có thể nghe thấy tiếng phàn nàn của chủ nhiệm Lữ và tiếng giải thích cho người nhà bệnh nhân: “Khoa cấp cứu bệnh viện của chúng tôi luôn luôn như vậy, người mới tới thực tập có rất nhiều điều không hiểu cho nên mọi việc phải làm từ từ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận