Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 961: Bổ sung 2



Chương 961: Bổ sung 2




Chương 961: Bổ sung 2
Có lẽ bác sĩ cho rằng nguy cơ gây đột quỵ chắc chắn tốt hơn bệnh nhân đột tử nhưng bệnh nhân hoặc người nhà lại không nghĩ vậy, ngược lại bọn họ lại muốn khởi kiện. Nó giống như bẻ gãy một chiếc xương sườn với một chiếc máy ép tim vậy.
Không có vấn đề gì nếu Tạ Uyển Doanh không thể nhớ, hãy tiếp tục phản xạ và suy nghĩ cho đến khi cô nhớ nó một cách chắc chắn, phải rèn luyện để hoạt động như một người máy. Đây là suy nghĩ của Phó Hân Hằng.
Nếu cô thực sự có thể rèn luyện những phẩm chất như vậy, Tạ Uyển Doanh ước tính rằng cô không làm được. Bởi vì tình huống khẩn cấp tại hiện trường giống như lời giáo sư Lỗ nói, có điều kiện đó thì phải tuân theo quy định. Nếu muốn thực hành nó thì phải từ bỏ cách cứu người này.
Nói thẳng ra, giáo sư Phó cũng lo lắng như anh Đàm vào lúc này rằng chuyện này sẽ huỷ hoại đến tương lai của cô. Trên thực tế, nếu là giáo sư, họ đã tự mình gặp phải trường hợp như vậy, và những gì họ nên làm cũng tương tự như cô đã làm.
Giáo sư yêu cầu cô viết bản kiểm điểm vì muốn cô thảo luận về các biện pháp ngăn chặn và khắc phục hậu quả sau vụ việc, đó là điều dễ hiểu. Vì vậy, Tạ Uyển Doanh không hề cảm thấy khó chịu hay phản cảm sau khi nghe quyết định của giáo sư.
Nhìn lên, Tạ Uyển Doanh nói với Giáo sư Lỗ , "Giáo sư Phó đã yêu cầu em làm một bản tóm tắt sau sau sự việc đó.”
Nghe thấy cô nói vậy, giáo sư Lỗ gần như là nhìn chằm chằm cô: Cô gái này đã bị mắng lại còn nói hộ giúp người ta? Còn có người đơn thuần, ngây thơ như vậy sao?
Không ai là hoàn hảo cả, giáo sư luôn có trách nhiệm sâu sắc với những học sinh xuất sắc như vậy, bởi vậy đã làm ra một việc khó có thể tin nổi trong mắt người khác. Tình hình cụ thể ra sao, chỉ có thầy và trò mới biết rõ nhất. Học sinh không cho rằng giáo sư khó tính, những người khác khó mà nói được.
Về vấn đề này, Tạ Uyển Doanh phải tiếp tục cảm ơn giáo sư Lỗ - người đã nói đỡ cho cô : "Giáo sư Lỗ, cảm ơn người.”
"Tôi không nói thay cho em. Tôi nói họ vì tôi và bọn họ có quan điểm khác nhau. Tôi không thích nhìn bọn họ như vậy." Tính cách giáo sư Lỗ chính là thẳng thắn, nói thẳng là bà ấy không vừa mắt với cách làm đó.
Tương đương với việc nói mấy vị giáo sư đầu tiên nói cô là học sinh, quay đầu lại giống như là học trò bị giáo sư Lỗ chỉ dạy.
Quan hệ hỗn loạn như vậy nên bác sĩ Chung đã ra ngoài trốn tránh.
So với Giáo sư Phó, Tạ Uyển Doanh thực sự cảm thấy điều quan trọng hơn cần chú ý là đàn anh Đào người vẫn chưa đưa ra kết luận gì.
Đào Trí Kiệt nghe giáo sư Lỗ nói chuyện với cô như vậy liền ý thức được một vấn đề mà hỏi: “Giáo sư Lỗ, người quen biết cô ấy khi nào vậy?” Anh ta chưa từng nghe thấy tin tức về việc hai người đã gặp nhau trước đây.
“Hôm qua.” Giáo sư Lỗ rất vui vẻ trả lời.
Mới quen nhau một ngày mà đã giúp cô ấy nói chuyện rồi sao?
Đào Trí Kiệt, Phó Hân Hằng và những người khác nhìn hai người họ, ánh mắt của họ lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Tôi và cô ấy vừa gặp đã thân.” Giáo sư Lỗ đã nhìn thấy đôi mắt của họ, chỉ nói thêm rằng đó chính là vừa gặp đã yêu thích.
Ai bảo cô gái này đã để lại cho bà ấy ấn tượng tốt ngay từ lần đầu gặp mặt. Đơn thuần nghiêm túc và có tài năng về ngành y. Làm giáo sư trường Y vừa nhìn đã thấy thích. Giáo sư Lỗ nghĩ thầm.
Tình huống này hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của mọi người đang có mặt ở đây. Đào Trí Kiệt dường như đang điều chỉnh lại nhịp thở và tốc độ nói của mình. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của giáo sư Lỗ, đột nhiên nói, "Doanh Doanh, nói cho tôi biết, phần bụng của giáo sư Lỗ vừa rồi bị đau ở chỗ nào?"
Thời điểm anh ta vừa đến, bệnh nhân không hề có triệu chứng, cho nên anh ta chỉ có thể hỏi những người có mặt ở hiện trường xem tình hình như thế nào.
“Cậu hỏi cô ấy làm gì?” Giáo sư Lỗ cắt ngang câu hỏi của Đào Trí Kiệt nhanh hơn bất kỳ ai khác, “Tôi không sao, không có chuyện gì cả.”
Phản ứng của giáo sư Lỗ khác hoàn toàn với người thường. Bác sĩ Chung đang ở ngoài cửa lo lắng, vội liếc mắt nhìn vào bên trong.





Bạn cần đăng nhập để bình luận