Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2598: [2598 ] đại lão biểu ca quá khủng bố (length: 3932)

"Dạ." Quả nhiên, thầy Đàm biết có chuyện xảy ra.
"Con nên gọi điện thoại cho thầy." Đàm Khắc Lâm thành khẩn dặn dò đồ đệ quý báu của mình. Thầy biết học trò này nhúng tay vào chuyện này chắc chắn là vì thầy chứ không phải vì ai khác.
"Không sao đâu, thầy Đàm."
Thôi Thiệu Phong bị tình cảm của hai thầy trò bọn họ làm cho cảm động, nghĩ rằng bạn học cũ của mình có một học sinh như vậy thật là phúc ba đời, nói: "Tạ Uyển Oánh, có từng nghĩ đến chuyện sau này về làm ở Bắc Đô chúng ta không? Nghe thầy Đỗ của em nói em không có hứng thú với khoa sản, nhưng hình như em lại có chút hứng thú với khoa ngoại tổng quát. Dù sao thì em đi theo thầy Đàm học cũng rất giỏi."
Cạch, Đàm Khắc Lâm quay mặt sang nhìn người bạn học cũ: Ông định làm gì trước mặt tôi vậy?
Không làm gì cả. Nếu học trò mà anh bồi dưỡng đến chỗ tôi làm việc, tôi sẽ bảo bọc nó thật tốt. Thôi Thiệu Phong đáp lời.
Đàm Khắc Lâm tóc mái rũ xuống, đôi mắt như dao nhỏ lấp lóe lạnh lùng.
Thôi Thiệu Phong cầm bình trà trên bàn lên, rót đầy trà cho bạn học cũ: Tôi thực tế lắm, tạm thời thu lại lời nói vừa rồi vậy.
Có phải hễ lên làm lãnh đạo, da mặt đều dày như vậy không nhỉ. Đàm Khắc Lâm nghĩ.
Lúc mọi người nói chuyện, Lưu Lạp rụt cổ, không dám thở mạnh một tiếng.
Có cảm giác, biểu ca của mình sắp sửa lên lớp mình rồi.
Thầy Đàm là một người rất nghiêm khắc, trong vấn đề y học thì không phân biệt ai với ai, ai cũng bị mắng cả. Có lẽ với cô em họ này thì còn bị mắng thậm tệ hơn ấy chứ.
"Con có biết con sai ở đâu không?" Đàm Khắc Lâm hỏi em họ.
Lưu Lạp hít sâu, điều chỉnh lại hơi thở, nhỏ giọng nói: "Con nói chuyện với người bệnh."
"Đấy gọi là con nói chuyện với người bệnh sao? Con nói cái gì?" Chất vấn xong câu này, Đàm Khắc Lâm quay đầu lại hướng về phía học sinh của mình tìm bằng chứng, "Em nói xem, cô Lưu Lạp của em có phải hay không hay cằn nhằn với bệnh nhân?"
Tạ Uyển Oánh nhớ lại chuyện của bác sĩ La Yến Phân ở khoa ngoại tổng quát trước đây. Lúc bác sĩ La cằn nhằn với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, trực tiếp bị thầy Đàm kêu vào phòng bệnh để tỉnh táo lại đầu óc.
Thầy Đàm cực kỳ không thích chuyện bác sĩ cằn nhằn với bệnh nhân.
Con nổi giận cái gì? Con càng cằn nhằn chỉ càng thể hiện con là một bác sĩ vô năng.
Tại sao người ta lại tình nguyện tin tưởng bác sĩ quen mà không phải là tin tưởng con, con đã từng nghiêm túc cân nhắc nguyên nhân chưa? Cho rằng chỉ là vì họ quen nhau nên bệnh nhân thích nghe bác sĩ quen kia nói sao? Nếu con coi một người bệnh có tư duy bình thường là kẻ đầu óc ngu ngốc, thì con - người bác sĩ này chắc chắn đã thất bại.
Ví dụ như việc trước đây bạn Tạ của con dễ dàng nhận được sự chấp nhận của người nhà bệnh nhân, nguyên nhân chỉ có một, đó là những gì bạn Tạ làm trên phương diện kỹ thuật y học phù hợp với giá trị kỳ vọng của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Con nói con chịu trách nhiệm với người bệnh, xin lỗi, cái nhìn của một ông lớn như ta trên phương diện kỹ thuật y tế cũng có thể thấy được con chẳng phụ trách đến nơi đến chốn.
Xong rồi. Lưu Lạp bị ông lớn biểu ca nói cho một trận không còn mảnh giáp, muốn mắc cỡ mà chết mất. Ông lớn biểu ca của mình thật sự quá khủng bố, khiến nàng càng bội phục Tạ Uyển Oánh đối diện, vậy mà có thể làm một đồ đệ giỏi dưới trướng ông anh đáng sợ của mình.
Đàm Khắc Lâm nói rõ ràng với em họ: "Con cũng biết, trước đó những hành động không đủ thận trọng của các con đối với bệnh nhân đã làm giảm cảm giác tin tưởng của bệnh nhân đối với các con. Điểm này là cần các con dùng kỹ thuật để bù đắp, nhưng các con thì chẳng làm gì cả."
Sắc mặt Lưu Lạp hơi tái đi.
"Con nói bệnh nhân cao huyết áp có nguy hiểm rồi mở ra một đống các hạng mục kiểm tra. Kết quả là con hoài nghi nguy hiểm nhưng lại không nói ra được nguyên cớ. Con chỉ toàn quăng lưới, không chịu động não xem phải bắt con cá gì. Đây là điều mà bệnh nhân ghét nhất ở bác sĩ đấy."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận