Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2543: [2543 ] không thể có bất trắc (length: 3947)

Không ngờ trí nhớ đối phương tốt đến vậy, vừa nghe giọng nói của nàng liền nhận ra quen tai, do dự một hồi là đang nhớ lại cảnh tượng ở đâu: "Ngươi có phải là, học sinh ở chỗ phó lão sư trong bệnh viện, họ Tạ —— "
Tạ Uyển Oánh tại chỗ tâm phục khẩu phục. Có thể trà trộn đến tầng lớp thượng lưu, không ai là hạng tầm thường. Thời gian trôi qua lâu như vậy, đối phương vẫn có thể nhớ ra cô, một sinh viên y chỉ ăn cùng một bữa cơm.
"Ta họ Tạ." Bị tiền bối nhận ra, nhất định phải thừa nhận.
"Tên là Tạ Uyển Oánh, đúng không?" Đối phương hỏi.
"Đúng ạ."
"Ngươi có biết vì sao ta nhớ ngươi không?"
Lúc này, những học sinh thông minh nhất định phải nhanh chóng xoay chuyển đầu óc. Tạ Uyển Oánh sau khi lật hai vòng suy nghĩ, đáp: "Có phải là do Diệp truyền rộng lão sư không?"
"Đúng vậy." Đối phương nghe được nàng nhớ mình là ai, giọng điệu tràn ngập không khí vui vẻ, hớn hở đáp, "Là ta, là ta. Ta để lại cho ngươi địa chỉ email, đã gần một năm trôi qua, sao ngươi chưa gửi cho ta email nào? Ta tưởng ngươi đã quên béng mất người đồng hương này rồi."
Lão sư thật biết nói đùa. Thật ra cô chắc chắn không thể quên tiền bối, là do tờ giấy tiền bối đồng hương đưa bị Chu sư huynh lấy đi, nói muốn đưa cho người phụ đạo của cô xử lý chứ không cho cô nhúng tay.
"Thưa lão sư, máy tính của em bị hết pin, với lại em luôn bận thực tập lâm sàng ạ." Tạ Uyển Oánh tìm một lý do khéo léo giải thích.
"Bận rộn hả? Ta hiểu, ta hiểu." Đối phương không hề có ý trách móc, chỉ cần nghe thấy nàng nhớ đến mình đã rất cao hứng, nói: "Ta nhớ em thực tập một năm là phải đi rồi, vậy khi nào thì tốt nghiệp?"
"Còn phải một thời gian nữa ạ, em còn chưa bắt đầu làm luận văn tốt nghiệp."
Đối phương vừa nghe vậy, đứa nhỏ này thật thà quá. Mấy đứa trẻ thành thật, thầy cô nào mà không thích. Lúc trước ở buổi cơm đó, Tạ đồng học tuy có thông minh lanh lợi, có thiên phú, có thể khiến người đối diện phải kinh ngạc, nhưng đây không phải điều quan trọng nhất. Nguyên nhân chính mà những người thầy đồng hương muốn giữ số điện thoại của Tạ đồng học là do cô không hề kiêu căng như những người tài giỏi khác, tính tình rất dễ mến.
Diệp truyền rộng thân thiết hỏi cô: "Bây giờ em gọi điện cho ta, là có chuyện gì vậy? Có phải là định bắt đầu làm luận văn rồi tìm thầy hướng dẫn không?"
Tạ Uyển Oánh bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bác sĩ Trình Dục Thần vẫn đứng bên cạnh chăm chú nhìn cô.
Việc anh ta lúc nãy không cắt lời hiển nhiên là như một điệp viên đang muốn nghe lén tình hình, làm rõ vì sao sinh viên này lại quen biết bác sĩ của bệnh viện trực thuộc số một thuộc Học viện Y khoa Trọng Sơn.
Bây giờ nghe được thì cảm thấy có gì đó không đúng, đối phương đang muốn làm gì? Định "hớt tay trên" à?
"Thưa thầy Diệp." Tạ Uyển Oánh nghiêm túc báo cáo chủ đề chính: "Chuyện là thế này, bây giờ em đang thực tập ở khoa ngoại tim mạch của bệnh viện Nhi đồng thủ đô ạ."
Diệp truyền rộng nghe hiểu, tiếc nuối nói: "Thì ra là vậy."
Vốn tưởng rằng cô gọi cho hắn là có chuyện, muốn tìm lại người thầy đồng hương để nhờ hướng dẫn. Quả nhiên là do hắn nghĩ ngây thơ. Một học sinh ưu tú như vậy không thể chỉ có một mình bọn họ thưởng thức.
"Vậy, thầy muốn hỏi, thầy có phải bảo em gọi điện liên lạc cho bệnh viện của chúng ta không?" Diệp truyền rộng nói quay về việc chính.
"Dạ đúng."
Việc lấy tạng không thể làm bừa. Một chút sai sót thôi cũng đủ để khiến cho tạng bị hư hỏng, cần phải có thầy thuốc chuyên nghiệp tới thao tác. Tốt nhất là có đội ngũ bác sĩ có kinh nghiệm cấy ghép tạng đến làm phẫu thuật lấy tạng. Đặc biệt là quả tim lại càng đặc thù.
Những bác sĩ chuyên khoa ngoại tim mạch cũng không nhiều. Người hiến tạng ở vùng khác, mà ở đó lại không có bác sĩ chuyên khoa có thể làm phẫu thuật lấy tim thì đội ngũ bác sĩ ghép tim cần phải tự bay đến lấy tim.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận