Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3358: [3358 ] thật không phải là nàng (length: 4335)

Trở về đội ăn sáng rồi.
Tạ Uyển Oánh nhìn thấy điện thoại của mình cuối cùng cũng tìm được đồ sạc. Thì ra là sư huynh mang đồ sạc tới, giúp điện thoại nàng có điện lại.
Điện thoại có điện rồi, có thể nhận cuộc gọi.
Về sau, nàng biết được những chuyện đã xảy ra ở phòng cấp cứu lúc nàng không có mặt.
Sau khi bị người cảnh cáo, Triệu Văn Tông không dám gọi điện thoại khóc lóc với nàng nữa.
Những chuyện này không cần ai nói cho nàng biết. Thông tin truyền thông vừa mới công bố chưa tới giữa trưa thì đã có thông báo thực tế, không bao lâu nữa, cả xã hội đều biết chuyện bi kịch này.
Thái độ của ký giả xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cho nên mới nói truyền thông đa số là kẻ gió chiều nào che chiều đó.
Sau khi không còn kỳ tích, truyền thông không nói những câu chuyện cảm động nữa, chỉ bàn luận về các nguyên lý khoa học.
Lý Vĩnh bọn họ đúng là 'trộm gà không thành còn mất nắm gạo', đầu cơ trục lợi không thành còn bị rơi xuống hố. Không thể trở thành học sinh tạo ra kỳ tích sinh mạng cho lão sư được mọi người ca tụng, mà định trước sẽ trở thành một nhân vật phản diện xấu xí trong bi kịch, bị công chúng chỉ trích, phê bình và chê cười.
Tệ nhất chính là người nhà Lưu Tuệ chuẩn bị truy tố đám người này, yêu cầu cảnh sát can thiệp điều tra xem có ai cố ý hãm hại cái c·h·ết của lão sư hay không.
Nàng Tạ Uyển Oánh là người đầu tiên bị loại trừ khỏi danh sách học sinh có hiềm nghi gây án, bởi vì chính tay nàng đã tự c·ắ·t chân của lớp trưởng. Lớp trưởng giả nhờ vậy mà được cứu sống. Nghe nói, trước đó người nhà của lớp trưởng giả sau khi nghe điện thoại của Lý Vĩnh, vốn còn định đến b·ệ·n·h v·iệ·n chất vấn, mắng mỏ Tạ Uyển Oánh nàng. Sau khi biết rõ ai đã c·h·ế·t, thì lại đến b·ệ·n·h v·iệ·n đặc biệt cảm tạ nàng.
Chu Sinh thì khỏi phải nói, đã c·ắ·n nàng và ba nàng không biết bao nhiêu cái rồi.
Nghề y này, so với kinh doanh cái gì đều coi trọng chuyện 'thắng làm vua thua làm giặc'.
Cảnh sát lần lượt điều tra các bạn học cùng lớp của nàng, đương nhiên muốn từ mọi phương diện điều tra, tìm hiểu mối quan hệ tình cảm chân thực của các bạn học cùng lớp với Lưu Tuệ. Thực ra trong lớp nàng, người ghét Lưu lão sư nhất tuyệt đối không phải là nàng Tạ Uyển Oánh.
Ví dụ đơn giản nhất, hai người bạn cùng bàn của nàng là Trương Vi và Hồ Hạo trong lòng sớm đã chán ghét Lưu Tuệ hơn cả nàng rồi.
Tình huống chán ghét Lưu Tuệ của hai người này hoàn toàn ngược lại với nàng. Lưu Tuệ coi trọng hai người này và rất tốt với hai người, nhưng hai người này biết Lưu Tuệ tốt với họ là ôm mục đích tư lợi, cho nên chán ghét đến cực điểm.
Giống như thầy Trang đã phê bình, một người lão sư dù trong lòng còn có tâm danh lợi, ngàn vạn lần đừng đem tâm tư quá mức bộc lộ và viết trên mặt, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại. Tưởng rằng đến lúc đó người ghét mình nhất sẽ là học sinh mình ghét nhất sao? Không phải đâu, rất có thể là một trong số những học sinh mà chính mình yêu quý nhất.
Nghĩ kĩ cũng có thể hiểu được. Môn học Lưu Tuệ dạy trong lớp họ là ngữ văn. Mà thành tích môn ngữ văn trong lớp đều không tốt cho lắm. Hai bạn cùng bàn của nàng là Trương Vi và Hồ Hạo thi đại học không dựa vào điểm ngữ văn cao để đạt được thành tích tốt, mà ngược lại, điểm ngữ văn kéo chân sau của bọn họ.
Chính vì là một lão sư như vậy, gia cảnh bọn họ vốn đã tốt, ngày ngày tâng bốc họ, mục đích không gì khác là muốn họ sau khi tốt nghiệp đi làm thì đừng quên hồi đáp cô chủ nhiệm lớp của mình.
Trương Vi và Hồ Hạo vốn là người thông minh sao có thể không nhìn ra bàn tính của vị lão sư này.
Không giống như Lý Vĩnh bọn họ, Trương Vi và Hồ Hạo có chí hướng lớn hơn nhiều, sẽ không tự giới hạn bản thân phát triển ở quê hương, vì vậy không quá nịnh nọt Lưu Tuệ. Sau khi rời khỏi trường cấp ba thì trực tiếp 'cao chạy xa bay'. Giống như sau này Triệu Văn Tông vạch trần, Trương Vi không hề đáp lại Lưu Tuệ khiến Lưu Tuệ buồn bã mà c·h·ế·t.
Đối với chuyện của Lưu Tuệ, Trương Vi nói chuyện luôn thẳng thắn hơn nàng Tạ Uyển Oánh rất nhiều, buông một câu: "Đáng đời."
Trương Vi bực mình, bực cái bà lão sư này ngày nào cũng lải nhải bắt nàng báo đáp, cứ tưởng năm xưa mình lớn mặt lắm khi làm học trò của bà ta.
Người buồn nhất chuyện này chính là Triệu Văn Tông và A Thải. Đừng tưởng rằng hai người này có tình cảm sâu đậm với ai, không, bọn họ chỉ giống như ông chủ Chu, khi thấy người bên cạnh c·h·ế·t thì tinh thần trực tiếp sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận