Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 60 - Tam Kiếm Khách (6)



Chương 60 - Tam Kiếm Khách (6)




“Mọi người trong trường nói rằng hồ sơ của em ấy là do cậu duyệt. Làm thế nào cậu ấy có thể để ý đến hồ sơ của em ấy nếu họ không biết nhau.” Nhậm Sùng Đạt nói ra lý do nghi ngờ.
“Nói giống như tôi mở cửa sau cho ai vậy.” Tào Dũng tỏ vẻ không hài lòng với lời này của anh ấy, nói thẳng: “Trường học vốn đều là căn cứ vào thứ tự điểm số cao thấp mà đề cập. Em ấy là thủ khoa Khoa học tự nhiên, thành tích tốt nhất, tại sao không thể đề cập đến hồ sơ của em ấy.”
“Vấn đề là em ấy là một cô gái. Cậu giới thiệu em ấy vào khoa phẫu thuật?” Nhậm Sùng Đạt lại nói ra nguyên nhân hoài nghi.
“Cậu ấy mang hồ sơ của em ấy đi khoa phẫu thuật sao?” Chu Hội Thương nhớ lại bóng dáng Tạ Uyển Doanh: “Bộ dạng xinh đẹp sáng ngời, làm bác sĩ tương đối thích hợp. Phẫu thuật mệt mỏi không phù hợp với các cô gái.”
Hai người kia căn bản không nghĩ tới anh ấy lại nói ra lời này!
Đôi mắt Tào Dũng giống như lần đầu tiên quen biết bạn học này, trừng mắt nhìn Chu Hội Thương:
Cậu biết thương hương tiếc ngọc như vậy sao?
Nhận được cái trừng mắt cửa Tào Dũng, Chu Hội Thương phủ nhận cười ha ha: “Cậu sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt này? Cậu biết là tôi đã có đối tượng rồi mà.”
Chu Hội Thương đang yêu đương. Hai người còn lại nhớ tới chuyện này.
“Nói thật, nếu cô ấy thật sự học ngoại khoa, ngoại trừ phụ sản cô ấy không đi được khoa nào. Ai bảo cô ấy là phụ nữ chứ?” Chu Hội Thương lắc đầu nói, cảm giác lúc này bạn học cũ làm việc này rất kỳ quái: “Cậu là muốn cô ấy đi khoa phụ sản?”
“Không phải.” Điểm này không cần Tào Dũng nói, Nhâm Sùng Đạt đều có thể khẳng định: “Phụ sản giống như khoa mắt, muốn học, hơn nữa nghiên cứu sinh là một mình ra ngoài học, ở trường là một môn học riêng biệt. Hơn nữa không phải trong phạm vi tuyển sinh ban tám năm của chúng tôi.”
“Thật vậy sao?” Sau khi rời khỏi trường, Chu Hội Thương không biết rõ tình hình.
"Đúng vậy, khoa mắt năm nay ban tám năm chỉ tuyển hai chỉ tiêu. Có thể là phụ sản không thiếu người nên không tuyển thêm.” Nhậm Sùng Đạt nói.
Tuyển sinh trường học là tùy thuộc vào nhu cầu thực tế, để tránh sinh viên sau khi tốt nghiệp không có nơi nào để đi. Phụ sản trong nước không thiếu người, điểm này các bác sĩ hiện tại đều biết.
Từ hệ thống đào tạo nhân tài, phụ sản lần đầu tiên phát triển trong nước, mức lương thuộc hàng cao trong ngành phẫu thuật, là khoa tiếp cận gần nhất với trình độ kỹ thuật của nước ngoài. Bởi vì môi trường đặc biệt thích tuyển dụng bác sĩ nữ, nhiều sinh viên y khoa nữ có sự lựa chọn hành nghề lâm sàng tốt nhất đều chọn phụ sản, vì vậy từ lâu đã không thiếu nhân tài. Chưa kể, phụ sản cũng thích tuyển bác sĩ phẫu thuật nam, bởi vì nam nhân luôn có ưu thế trên bàn mổ.
“Tôi nghe chủ nhiệm của bọn họ nói, muốn tuyển lại cũng là tuyển nam làm phẫu thuật. Nếu cô ấy muốn cầm dao mổ, thì không thể ở khoa phụ sản.” Nhậm Sùng Đạt bổ sung một câu này có thể nói là lần thứ hai chặt đứt con đường Tạ Uyển Doanh muốn lên bàn phẫu thuật.
Vì thế hai người càng không rõ vì sao người nào đó lại đưa hồ sơ người ta đến khoa phẫu thuật.
Nghe hai người bọn họ nói chuyện, Tào Dũng chỉ phụ trách gắp thức ăn ăn cơm.
Hai người còn lại thấy anh im lặng, càng thêm kỳ lạ: “Hình như cậu ấy đang cất giấu bí mật gì đó.”
“Không có bí mật. Có thể có bí mật gì chứ.” Tào Dũng rốt cục lên tiếng, dùng đũa gõ vào bát của bọn họ: “Không phải tôi đã nói sao? Việc nộp hồ sơ và nhập học của cô ấy đều dựa trên điểm số. Thủ khoa Khoa học tự nhiên, điểm trúng tuyển đứng đầu, không phải đi khoa ngoại ban tám năm thì đi đâu?”
“Ý cậu là cô ấy thật sự có thể vào khoa ngoại?” Hai người còn lại nghe giọng điệu này của anh ấy suy đoán ý tưởng nội tâm của anh ấy.
“Các cậu muốn tôi nói cái gì!” Tào Dũng nổi giận, ngẫm lại hai vị bạn học cũ này thật sự là, người ta còn chưa bắt đầu học đã hoài nghi người ta có được hay không.
Tào soái ca có thể được khen ngợi rộng rãi là có lý do.
Hai người kia vừa nghĩ cũng đúng, không biết học muội học đệ học hành như thế nào, đưa ra kết luận quá sớm là không được.
Tạ Uyển Doanh ra khỏi nhà hàng đi về phía bệnh viện, mấy nữ sinh ở góc đường lướt qua cô, nhìn thấy người trong nhà hàng nói: “Chương Tiểu Huệ, mấy người đàn anh Tào thực sự tới đây ăn cơm.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận