Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 969: Nhất định phải bảo vệ cô ấy



Chương 969: Nhất định phải bảo vệ cô ấy




Chương 969: Nhất định phải bảo vệ cô ấy
Rõ ràng là cô ấy biết anh và Phó Hân Hằng không hợp nhau.
Chính là muốn cùng một bác sĩ không hợp với chồng mình. Chỉ có bác sĩ điều trị như vậy, tuyệt đối sẽ không bị thái độ thờ ơ của chồng cô ấy ảnh hưởng. Là đàn ông chung quy cũng không giống như cô ấy có thể tự mình cảm nhận được trong bụng có một tiểu sinh mệnh nên mới lo lắng đề phòng như vậy. Chỉ sợ chỉ có người máy Phó Hân Hằng này mới có thể trị được một số khuyết điểm của chồng cô ấy. Trong lòng Lý Hiểu Băng suy nghĩ kỷ.
Có thể nhận thấy tâm tư của bệnh nhân, Phó Hân Hằng xem ra cũng không có ý định cự tuyệt bệnh nhân như cô ấy, nói với Chu Tuấn Bằng phía sau: "Sắp xếp tốt cho cô ấy, mỗi tuần một lần siêu âm tim và kiểm tra điện tâm đồ. Có bất kỳ vấn đề gì cũng có thể báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào.”
"Đã rõ." Chu Tuấn Bằng ghi chép tình huống đặc biệt của cô ấy vào sổ nhỏ.
Nghe được người máy này làm như vậy, Lý Hiểu Băng yên tâm.
Chu Hội Thương xoay người lại, đối mặt với bức tường trắng nhíu mày, thế mà hai vị bạn học cũ bên cạnh không có ý định đứng về phía anh.
Đại khái là bởi vì ai cũng biết đàn anh Chu đối mặt với vấn đề của đàn chị Lý là không có khả năng tỉnh táo. Tạ Uyển Doanh nhớ tới lúc trước đàn anh Đào và giáo sư Đàm đã nói qua, bác sĩ muốn chữa bệnh cho người thân là rất khó khăn.
Hôm nay thái độ một nhóm đàn anh đối với giáo sư Lỗ cũng giống như thế, siêu cấp khẩn trương. Hẳn là giáo sư Lỗ đối với các đàn anh mà nói tương đương với quan hệ giống như người thân.
Đàn chị Lý cần nghỉ ngơi, thăm bệnh nhân xong Tạ Uyển Doanh theo đàn anh cùng giảng viên rời đi.
Trên đường đi giảng viên Nhậm nhắc tới giáo sư Lỗ, đàn anh hỏi Tào: "Cậu đi thăm giáo sư chưa?”
Tào Dũng trầm mặc.
Hoàng Chí Lỗi hồi tưởng lại khoảnh khắc nhận được tin tức trong phòng phẫu thuật, Tào Dũng cũng không tỏ ra bất kỳ biểu tình nào. Làm cho anh cảm giác là loại chuyện này ở trong lòng đàn anh Tào đoán chừng sớm đã có dự cảm cũng sớm có chuẩn bị.
Nghĩ đến tin đồn nghe được, Nhậm Sùng Đạt quay đầu nhìn bạn học Tạ: Em che giấu sao?
Tạ Uyển Doanh vừa định giải thích cho giảng viên.
"Cậu hỏi em ấy mà coi được sao?" Tào Dũng quay đầu giống như giáng một đòn sắc bén vào người anh: "Nếu cậu có bản lĩnh thì tự mình đi hỏi giáo sư Lỗ đi, ép em ấy làm cái gì.”
Chính cậu là giảng viên còn không thể làm được gì mà còn muốn bảo sinh viên của cậu làm gì?
Nhận được những lời chỉ trích gay gắt này của anh, Nhậm Sùng Đạt quay đầu đi không có ý kiến gì.
Hoàng Chí Lỗi đi theo phía sau đỡ kính, trong lòng mạnh mẽ gật đầu: Lời nói của đàn anh Tào là đúng. Vô luận là ai đi bức bách tiểu học muội nói ra đều là không có đạo lý.
Đàn anh có bệnh nhân cần phải trở về khoa xử lý, sắp đến lúc phải tách ra.
"Doanh Doanh." Vốn định cùng cô nói chuyện thêm vài câu, dù sao hình như cô cũng không biết gì cả. Thành thật mà nói, cô rất vô tội khi bị liên lụy. Giờ phút này trong mắt Tào Dũng nhìn cô chỉ có sự thương tiếc thật sâu.
"Không có việc gì đâu ạ." Nhận được ánh mắt như lời xin lỗi này của đàn anh Tào, Tạ Uyển Doanh lập tức lắc đầu. Chính cô đưa ra quyết định, càng không liên quan đến đàn anh Tào.
"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh." Tay Tào Dũng thò tay vào trong túi áo blouse trắng cầm điện thoại di động xuống, nghiễm nhiên chuẩn bị sẵn sàng nhận điện thoại của cô bất cứ lúc nào, nói với cô: "Không cần gọi điện thoại cho đàn anh Hoàng của em trước.”
Chẳng khác nào nói, lúc trước cô gọi điện thoại cho đàn anh Hoàng là thất sách. Kỳ thật nên trực tiếp gọi điện thoại cho đàn anh Tào, đàn anh Tào sẽ nhận. Điều này cô không nghĩ đến. Trong lòng Tạ Uyển Doanh chỉ cảm thấy chấn động, nháy nháy mắt.
Tào Dũng nở nụ cười, vỗ vỗ vai cô rồi rời đi.
Đàn anh Tào vỗ vai cô giống như vỗ vai đàn anh Hoàng, muốn nói cô là một tên ngốc.





Bạn cần đăng nhập để bình luận