Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 665: Bốn người cùng đi thăm bệnh nhân



Chương 665: Bốn người cùng đi thăm bệnh nhân




Chương 665: Bốn người cùng đi thăm bệnh nhân
Đàn em rất thật thà. Ý cười trong mắt Đào Trí Kiệt không hề giảm nói với cô: “Ngày đầu tiên em đến thực tập, đi thay đồng phục trước đi, phòng thay đồ ở bên kia.”
Có chị y tá chủ động chạy đến, đưa cô đến phòng thay đồ, chu đáo tìm cho cô một cái tủ cho sinh viên thực tập để bỏ đồ cá nhân vào.
Mọi người ở khoa ngoại gan mật nhiệt tình thân thiết hơn so với khoa ngoai tổng hợp 2. Tạ Uyển Doanh càng không cần lo lắng điều gì.
Trên hành lang có tiếng lộc cộc, sau một loạt tiếng động phát ra từ đôi giày da, là một thanh niên đeo chiếc cặp da chéo màu nâu giống như nghệ sĩ âm nhạc đeo đàn ghi ta vậy. Nhìn kĩ lại, hóa ra là tài tử Tống Học Lâm của Bắc Đô.
Khuôn mặt anh tuấn nho nhã, đôi mắt màu nâu tối có chút lạnh nhạt giống như mắt mèo huyền bí, vô cùng thu hút con gái.
Các y tá nhìn nhau, cảm thấy người mới đến này đoán chừng lại là người vạn người mê, sẽ khiến các cô gái vì cậu ấy mà gào thét.
Tống Học Lâm đứng đó, nhìn thấy Đào Trí Kiệt, Tào Dũng, cũng nhìn thấy Tạ Uyển Doanh vừa thay xong áo blouse trắng bước ra, trong đôi mắt nâu xinh đẹp xoẹt qua vài tia bức bách: mấy người này sao lại gặp cùng một chỗ rồi?
Bây giờ vẫn còn sớm. Mấy lão già như Đào Trí Kiệt và Tào Dũng sao lại đến bệnh viện sớm như vậy? Hơn nữa Tào Dũng sao lại đến khoa ngoại gan mật?
Kỳ lạ nhất là sinh viên thực tập nữ kia, chỉ mới gặp qua một lần, cậu ấy đã nhớ tên của cô là Tạ Uyển Doanh rồi.
“Tiểu Tống đến sớm vậy, đi thay quần áo đi.” Đào Trí Kiệt luôn nhiệt liệt chào đón đối với tất cả người mới đến, chào hỏi thân mật.
“Vâng, giáo sư Đào.” Tống Học Lâm gật đầu, đi đến phòng thay đồ. Sau đó thay đồng phục rồi đi ra.
Nhìn thấy Đào Trí Kiệt và Tào Dũng vẫn đứng tại chỗ không thay đổi. Có thể thấy hai người này không hề nói với nhau câu nào. Tình huống này, có là người ngốc cũng có thể nhận ra có gì đó không đúng.
Ánh mắt Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm chạm nhau trong vô thức: Đây là?
“Muốn đi thăm Triệu Điềm Vĩ sao?” Đào Trí Kiệt hỏi Tạ Uyển Doanh.
“Vâng, đàn anh.”
Tào Dũng cúi đầu nhìn đồng hồ, cần phải tranh thủ thời gian, thế là cùng với những người khác đi về phía phòng bệnh của Triệu Điềm Vĩ.
Đào Trí Kiệt đi đầu tiên.
Đến đây chỉ có thể đi cùng với giáo sư, Tống Học Lâm đi ở sau cùng.
Triệu Điềm Vĩ là cháu trai của giáo sư cũ, nên nằm ở phòng bệnh đơn tốt nhất của khoa. Bốn người đi đến cửa phòng bệnh.
Qua cánh cửa, có thể nghe thấy tiếng cãi nhau từ trong phòng truyền ra.
“Con nói rồi mẹ không cần đến đây để trông con.”
“Bác sĩ nói rồi, cái gì nên ăn thì phải ăn. Bác sĩ cùng khoa của ông nội trị bệnh cho con mà con còn không tin sao?”
“Con không muốn ăn.”
“Cho dù ăn một chút cũng được. Con không ăn cơ thể làm sao khỏe lên được?”
“Con khỏe được mới lạ.”
Cốc cốc, Đào Trí Kiệt gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, bà Triêu đang nói chuyện với con trai đi đến mở cửa, nhìn thấy người đến thì ngạc nhiên vui mừng nói: “Bác sĩ Đào anh quay lại rồi.”
“Hôm nay cậu ấy không ăn sáng sao?” Đào Trí Kiệt đã nghe thấy sự việc xảy xa trong phòng bệnh, dò hỏi người nhà bệnh nhân tình hình xem sao.
“Đúng vậy, nó sống chết không ăn. Bác sĩ Đào anh nói xem phải làm sao bây giờ? Ông nội nó tức đến không muốn nói nữa rồi.” Bà Triệu không ngừng báo cáo tình trạng của con trai với bác sĩ.
Hình như bệnh tình của bạn học không có chuyển biến tốt. Trong lòng Tạ Uyển Doanh khá bất ngờ. Từ kết quả siêu âm tối hôm đó thì thấy, áp xe nhỏ, kết sỏi nhỏ, nên sẽ kiểm soát được rất nhanh là có thể ra viện rồi, sao một tuần rồi mà vẫn còn như vậy.
Có rất nhiều người nói chuyện, Triệu Điềm Vĩ không thích ồn ào bỏ cái gối trên mặt mình xuống, mở mắt ra nhìn thấy một nhóm người ở cửa thì có chút sợ hãi: “Sao nhiều người như vậy?”
“Tất cả mọi người đến là vì quan tâm con đó. Con mau dậy ăn đi.” Bà Triệu quở trách con trai.
Triệu Điềm Vĩ ngồi dậy, khoảnh khắc nhìn đến Tào Dũng lưỡi có chút dính lại: “Tào, đàn anh Tào.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận