Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2724: [2724 ] đụng đại vận (length: 4039)

Mấy người Tạ Uyển Oánh tận mắt chứng kiến sư huynh luôn luôn không sợ trời không sợ đất của mình bỗng dưng đơ cứng tại chỗ.
Lão đại Tào Dục Đông mở miệng còn đáng sợ hơn cả vị lão đại đanh đá kia của bọn họ. Thân Hữu Hoán cảm thấy đầu lưỡi mình trong nháy mắt mất phương hướng.
Hắn muốn tìm ai? Hắn có thể tìm ai? Chẳng lẽ nói lão đại ngài không xứng làm tài xế, chỉ xứng gã sai vặt xách túi cho người ta thôi sao?
Nói vậy, tuyệt đối quá thất lễ với phong cách của thầy Tào.
Người ta thật sự chỉ có một mình thôi, vĩnh viễn không cần những thứ hoa mỹ, tự nhận mình chỉ là một bác sĩ, nhận được thông báo thì vội vàng đến xem bệnh nhân của mình.
Nhìn xem sự giác ngộ cao thượng của thầy Tào, khiến những hậu bối muốn chế giễu không còn chỗ dung thân.
"Đi thôi." Lo lắng cho bệnh nhân, Tào Dục Đông xoay người tiếp tục đi về phía phòng bệnh.
Bóng lưng vội vã của vị tiền bối, khiến đám hậu bối nhìn càng thêm sùng bái. Các bạn học như một làn khói, giống gà con đuổi theo gà mái, chạy theo sau thầy.
Trung tâm khoa nhi vì có nhân vật lớn có sức ảnh hưởng đến nên nhốn nháo người. Đối với sự kính trọng với thầy Tào, nhân viên y tá nơi đây thực ra không xa lạ gì. Trung tâm này trực thuộc bệnh viện của quốc đô, thầy Tào lại là người quốc đô, từng đến bệnh viện này chỉ đạo rất nhiều lần.
"Thầy Tào, để tôi giúp ngài." Y tá trưởng tương đối mặt dày, đi qua trực tiếp đưa tay cướp lấy túi xách và áo khoác của Tào Dục Đông, "Để đồ ở trạm y tá của chúng tôi đi ạ."
"Cảm ơn, cảm ơn." Tào Dục Đông trước sau vẫn lễ phép đáp lại.
Đi vào phòng bệnh, một đám bác sĩ trẻ tuổi đứng thẳng tắp.
Tào Dũng không có ở đây vì đã ra ngoài. Tào Đống và Tào Chiêu đối diện với cha có phần tự nhiên hơn, ở nơi công cộng thì giải quyết việc công, xưng hô như người khác, gọi là "thầy Tào".
Những người bên ngoài không mấy ai hiểu rõ tình huống quan hệ cha con của mấy người này, đại bộ phận đều bị lừa bịp. Đây là do Thân Hữu Hoán phát hiện được, chỉ cần nhìn tiểu sư muội Tạ Uyển Oánh hoàn toàn không biết ai là ai mà xem.
Tào Dục Đông cùng các con mình cũng vậy, chỉ quan tâm đến bệnh nhân. Sau khi lấy ống nghe của con trai thứ hai, ông đến trước giường bệnh nghe tình hình tim của bệnh nhân. Tào Đống sau đó đưa hồ sơ bệnh án của bệnh nhân cho cha mình xem, nói: "Báo cáo xét nghiệm máu chưa có, điện tâm đồ, kết quả siêu âm tim thì ở đây, dự định sẽ cho ông ấy chụp cộng hưởng từ."
"Cộng hưởng từ tim à?" Tào Dục Đông hỏi.
"Vâng." Tào Đống sau đó giải thích cho cha quá trình cấp cứu cho bệnh nhân lúc đó.
Tào Dục Đông nghe xong tỏ vẻ hơi bất ngờ: "Những biện pháp khác không có tác dụng, lại dùng kỹ thuật tác động cơ học lên tim mà cứu được về à? Tình huống như vậy rất hiếm thấy, ít nhất ta chưa từng nghe qua."
Một đám bác sĩ tại hiện trường nghe xong câu tổng kết của đại lão thì đều hiểu, có người đã gặp may mắn. Cái ý gặp may mắn này chỉ có một, không thể phục chế. Người thao tác không thể phục chế thì ca bệnh đặc biệt này cũng đoán là không thể phục chế được.
Chu Hội Thương vốn nghi ngờ tiểu sư muội gặp may mắn cũng là ý này, về mặt khoa học mà nói thì những thứ không thể phục chế được đều sẽ bị giới chuyên môn chất vấn.
Đối với việc này, Tạ Uyển Oánh hiểu. Giống như hôm nay cô làm cấp cứu cũng là đang đánh cược, nghe đại lão nói cô có yếu tố gặp may mắn, cô cho là đúng.
Trong thực tế lâm sàng có những ví dụ gặp may mắn giống cô không, có chứ. Giả sử như có một bệnh nhân sắp chết, một bác sĩ trẻ tuổi đột nhiên quên mất liều lượng thông thường mà cho dùng một liều adrenalin siêu cao thì lại cứu được người. Thực tế thì nếu để bác sĩ trung niên hay các bác sĩ lão làng làm, thì họ tuyệt đối sẽ không sử dụng thuốc với liều lượng siêu cao vượt quá quy định như thế. Sự kiện gặp may mắn thường xảy ra ở những bác sĩ trẻ tuổi.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận