Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 873: Danh tiếng dịu dàng không phải ai cũng học được



Chương 873: Danh tiếng dịu dàng không phải ai cũng học được




Chương 873: Danh tiếng dịu dàng không phải ai cũng học được
Hai bác sĩ cảm thấy có chút nghiêm trọng về tình trạng này của đứa bé.
Nhưng mẹ đứa bé không cho là đúng, giục con gái: “Bác sĩ hỏi con nói đi.”
Rất rõ ràng, mẹ đứa bé này không biết khi biểu hiện của đứa bé này thực sự bệnh nặng là chán nản bơ phờ mà không phải là việc gì khác.
Lấy dụng cụ đè lưỡi ra, Niếp Gia Mẫn chuẩn bị kiểm tra cổ họng trước cho đứa bé.
Mẹ đứa bé lại vỗ cánh tay nhỏ của con gái: “Nhanh há miệng ra.”
Tạ Uyển Doanh nhìn đi vòng qua bàn, đứa bên kia của đứa bé rồi ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt nhỏ của đứa bé, nói: “Em nói, aaaa nào.” Sau đó cô há miệng mình để làm thị phạm cho bạn nhỏ.
Bắt chướt người lớn là hành động theo thói quen của các bạn nhỏ ở độ tuổi này, bé gái nhỏ năm tuổi làm theo Tạ Uyển Doanh há miệng nhỏ của mình.
Những người xung quanh nhìn, đặc biệt là mẹ đứa bé nhìn có hơi ngây người: Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy bác sĩ nào nhưng vậy. Trước đó bà dẫn con gái đi khám bệnh, thông thường đều là bác sĩ không nhẫn nại quát bà nhanh, nhanh để con bé phối hợp cho tốt.
Đàn chị Tạ thật dịu dàng. Ánh mắt Phạm Vân Vân chớp chớp, cầm huyết áp kế nhìn thần tượng với dáng vẻ ngây ngơ.
Bác sĩ Kim và Khương Minh Châu mắt nhìn nhau: Quả thực là rất dịu dàng.
Xem ra tất cả mọi người đều nghe qua danh tiếng dịu dàng của Tạ Uyển Doanh.
Diêu Khiết nói: “Chồng của tôi thường nói em rất thích hợp làm bác sĩ ở khoa nội. Giọng nói rất nhẹ nhàng, một chút không dọa được bệnh nhân bị bệnh tim.”
Lời nói này ngay lập tức nhận được sự bất mãn của một nhóm bác sĩ khoa ngoại, ai nói chỉ có bác sĩ khoa nội mới có thể dịu dàng. Bác sĩ khoa ngoại cũng rất dịu dàng mà.
“Dịu dàng sao? Chúng tôi cũng có thể mà.” Thường Gia Vĩ nói, nhìn ông cụ đang khám ở khoa chỉnh hình trước mắt tự nhận mình rất đẹp trai cười hô hô.
Cụ già trước đối diện bị anh ta dọa cho giật mình: “Bác sĩ, chân của tôi như thế nào?”
“Đau khớp của ông thuộc về viêm khớp do tuổi già, không có gì đáng ngại. Cháu sẽ kê một số thuốc cho ông. Lần này chúng cháu không mang thuốc này lên xe. Ông cầm đơn thuốc đi đến hiệu thuốc bên ngoài, là có thể mua được.” Nói xong, Thương Gia Vĩ đẹp trai xé đơn vừa kê xong từ trong cuốn sổ, đưa cho người nhà của ông cụ.
“Nhưng thưa bác sĩ chân này của ba tôi từng bị ngã trước đó, xong khi ngã vẫn luôn đau nhức.” Con trai của bệnh nhân hơi nghi ngờ về lời nói của anh ta.
“Ngã bao lâu rồi?” Thường Gia Vĩ hỏi.
“Đã mười mấy năm rồi. Ông ấy bị ngã nhào khi đang cầm cuốc xới đất. Mẹ tôi nói vậy. Mẹ tôi nói trước đó đã đưa ba tôi đến khám ở bệnh viện thị trấn, sau khi khám vài lần, kê đơn thuốc, toàn nói ông ấy bị bệnh thấp khớp.” Người nhà phản ứng kết quả chẩn đoán này của anh ta hoàn toàn khác nhau với bệnh viện thị trấn.
Công tử đào hoa này không phải sẽ phá tan bảng hiệu Quốc Hiệp của bọn họ chứ? Bác sĩ Kim và Khương Minh Châu lại nhìn nhau có chút lo lắng. Chỉ sợ anh chàng này xuống nông thôn không có dự định làm tốt công việc mà chỉ muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đối với tình huống mà người nhà nói, Thường Gia Vĩ xắn ống quần bệnh nhân, chạm vào đầu gối, vừa chạm vừa gật đầu: “Nếu là bệnh thấp khớp, cũng không có quan hệ gì với việc té ngã mười mấy năm trước. Nếu thực sự bị gãy xương, cái chân này sớm đã không thể đi lại được rồi. Tôi đã kiểm tra đầu gối này cho ông ấy, hình dạng khớp biến dạng không ngiêm trọng, không giống bệnh thấp khớp, sưng không rõ ràng, không quá cứng, có phải bình thường đi bộ cảm giác vẫn hơi dễ chịu có phải không?”
Cụ già sau lưng anh ta nghe câu hỏi này của anh ta, duỗi đầu gối của mình, sau khi cảm nhận rõ ràng phát hiện lời nói của anh có lý, liền gật đầu: “Đúng vậy.”
Xem ra công tử đào hoa này là có tài năng. Bác sĩ Kim và Khương Minh Châu nghĩ.
“Không phải bệnh thấp khớp, vậy là bệnh gì?” Người nhà lo lắng: “Bác sĩ ở bệnh viện thị trần toàn kê đơn thuốc thấp khớp cho ba tôi.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận