Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3796: [3796 ] một đường chạy nhanh (length: 4206)

"Nàng là bệnh nhân." Y tá phản đối cách nói của mẹ Dương.
Nhân viên y tế sáng sớm đã nói với các ngươi rồi mà các ngươi sống chết không tin. Có bệnh nhân chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể chết. Nhân viên y tế ngăn các ngươi gây chuyện, không phải muốn giúp các ngươi làm chuyện xấu, là sợ các ngươi không cẩn thận biến thành tội phạm giết người, cái mất còn nhiều hơn cái được.
"Ngươi nói bậy." Mẹ Dương sợ hãi, giọng oang oang hống hách với y tá, "Ta không đụng vào nàng, nàng chết thế nào thì liên quan gì đến ta."
"Các ngươi tự mình nhìn xem bảng hiệu treo trên đầu giường bệnh nhân đi, tuyệt đối là nằm liệt giường. Bác sĩ yêu cầu bệnh nhân tuyệt đối không được động đậy. Các ngươi vừa đến đã gây chuyện, xô giường bệnh làm bệnh nhân động." Y tá thuật lại sự việc đã xảy ra là muốn cho những người này mau dừng lại đừng tiếp tục làm ảnh hưởng đến việc cấp cứu, một bên vội hỏi bác sĩ, "Thầy thuốc Trương, phải làm gì bây giờ?"
Truyền đạt dặn dò xuống đi a, bác sĩ Trương Thư Bình.
Đầu óc Trương Thư Bình trống rỗng.
Sinh ra trong gia đình có ông bà nội, chú út đều là các đại lão bác sĩ, từ nhỏ thấm nhuần kiến thức y học, nghe qua rất nhiều câu chuyện về tai nạn y tế, những ca bệnh khó, không thể nói là không biết độ khó của y học.
Hắn, Trương Thư Bình không dám coi thường y học.
Chỉ là các vị đại lão trong giới y học, khi đối mặt với những khó khăn về học thuật đã cho hắn thấy tấm gương sáng, luôn thể hiện tinh thần không bao giờ chịu khuất phục của các đại lão y học.
Dưới ảnh hưởng của bầu không khí đó lâu ngày, hắn và Đỗ Mông Ân khi làm bác sĩ đều có cảm giác tự tin tự nhiên.
Không cần sợ tử thần, chỉ cần học theo các đại lão cầm lấy dũng khí.
Nhưng ở thời điểm này, dũng khí đã chạy đi đâu hết rồi?
Ai bảo các đại lão chưa bao giờ nói cho hắn biết, nếu như là bản thân mình gặp chuyện bất ngờ thì phải làm như thế nào. Các đại lão chỉ toàn nói những chuyện trên mây, chẳng bao giờ tự sám hối về sự lúng túng của chính mình cả.
Trên thực tế, người khi gặp sự cố bất ngờ chắc chắn sẽ hoảng loạn, đó là phản ứng kích thích của cơ thể khi gặp phải nguy cơ, biểu hiện là hệ thần kinh giao cảm hưng phấn.
Cái gọi là "hoảng" chính là tim đập nhanh, đường huyết, huyết áp tăng cao và một loạt các biểu hiện hưng phấn của hệ thần kinh giao cảm khác.
Đại lão cũng là người chứ không phải thần thánh gì, khi gặp chuyện bất ngờ, hệ thần kinh giao cảm cũng sẽ "hoảng" như một đống bùn.
Khác biệt duy nhất là, gặp sự cố bất ngờ đối với những người có kinh nghiệm hành nghề chữa bệnh quanh năm suốt tháng hoặc là bác sĩ có thiên phú thì chỉ là chuyện nhỏ, thuộc mức độ kích thích tâm trạng nhẹ hoặc trung bình. Lúc này, hệ thần kinh giao cảm hưng phấn đối với những thầy thuốc này mà nói lại là điều kiện có lợi, tim đập nhanh, đường huyết và huyết áp tăng cao đều là những biện pháp cơ thể giúp cung cấp cho cơ bắp và đại não nhiều năng lượng hơn để ứng phó với nguy cơ.
Đối với những người mới vào nghề chưa có kinh nghiệm gì thì khi đối mặt với sự bất ngờ lại rất có khả năng biến thành kích thích nghiêm trọng, kích thích tâm trạng quá độ khiến cho phản ứng kích thích của cơ thể không còn là hệ thần kinh giao cảm hưng phấn mà lại biến thành ức chế hệ thần kinh giao cảm, thay vào đó là hệ thần kinh phó giao cảm chiếm ưu thế chủ đạo.
Khi hệ thần kinh phó giao cảm hưng phấn, nhịp tim sẽ giảm xuống, đường huyết và huyết áp hạ xuống, cơ bắp và não bộ không đủ năng lượng, đầu óc trống rỗng, thân thể vô lực.
Cho nên, Trương Thư Bình từ cảm giác tim đập nhanh đã nhanh chóng rơi vào trạng thái đầu óc hôn mê, cảm giác như muốn ngã xuống.
Cảm giác này của hắn, có phải hay không rất giống với việc chúng ta khi đi thi gặp phải các bài toán, lý, hóa khó không thể giải được, đầu tiên là tâm hoảng ý loạn một hồi, sau đó đầu óc thì trống rỗng chẳng biết gì. Việc thầy cô tổ chức biển đề chiến thuật trước kỳ thi là có cơ sở như vậy đấy, cũng giống như việc bác sĩ phải tích lũy kinh nghiệm hành nghề chữa bệnh, chí ít là đừng để hệ thống kích thích biến thành gánh nặng.
Các bác sĩ trẻ bình thường phải tăng ca nhiều, trải qua nhiều sự cố đột phát để huấn luyện. Chỉ có thực chiến mới có thể rèn luyện được kinh nghiệm phản ứng kích thích của cơ thể. Vấn đề là không phải cơ thể người nào cũng tự rèn luyện được, tính quan trọng của các thầy cô được thể hiện ở chỗ này.
Thấy học sinh của mình sau khi nghe điện thoại vẫn không nhúc nhích, Tạ Uyển Oánh vội quay người chạy nhanh về khoa cấp cứu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận