Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1870 - Đừng Căng Thẳng



Chương 1870 - Đừng Căng Thẳng




Vừa nói anh ấy vừa đặt mông ngồi xuống ghế, tránh cho sinh viên hiểu anh sẽ quan tâm xem chiếc ghế có đẹp hay không.
Giáo sư không có chuyện gì chứ? Tạ Uyển Doanh không dám khẳng định lắm, lúc quay đầu trùng hợp bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của giáo sư Phó, khiến cho cô giật mình một cái, lập tức quay về chỗ ngồi của mình.
Nhìn thấy tư thế băn khoăn của cô khi quay trở lại ngồi xuống, Thường Gia Vĩ cầm đồ uống mà nhân viên phục vụ mang đến đặt trước mặt cô, nói: “Giáo sư Phó của em bởi vì chưa từng ra ngoài ăn cơm với con gái, hơi có chút lúng ta lúng túng. Đừng căng thẳng, cậu ấy không có tức giận đâu.”
Giáo sư Phó chưa từng ra ngoài ăn cơm với con gái. Tạ Uyển Doanh cảm thấy mình dường như đã vô tình nghe được một tin tức bát quái vô cùng lớn.
“Anh cũng giống vậy không có.” Thường Gia Vĩ nhân cơ hội thẳng thắn làm rõ lịch sử tình trường của mình: “Anh chưa từng một mình đơn độc ra ngoài ăn cơm với cô gái nào.”
Tiền bối Thường cũng không sao.
“Em không tin, có thể hỏi giáo sư Phó của em thử xem anh có nói hay không.” Biết miệng mồm những người đó thích nói xấu anh, Thường Gia Vĩ nặng nề thở dài.
Phó Hân Hằng ngồi bên cạnh hai người, ánh mắt thăm thẳm nắm bắt được nhất động nhất cử khác lạ của bạn học Thường tối nay, khiến cho người ta tỉnh ngộ. Bỗng nhiên, anh ấy mở miệng hỏi một câu: “Em nói xem, chiếc ghế tôi ngồi và chiếc ghế em ngồi có gì khác nhau?”
Nhận được câu hỏi bất chợt này từ giáo sư, Tạ Uyển Doanh ngây người. Chắc chắn là không có điều gì khác biệt, giáo sư rõ ràng là đang có chuyện gì đó, tại sao lại hỏi.
Câu hỏi mà anh ấy hỏi quả thực không phải đang hỏi cô. Thấy cô không trả lời, người còn lại vội vàng nói với anh ấy: “Cậu trách em ấy làm gì? Rõ ràng vừa rồi em ấy vừa bị cậu dọa nên mới nói như thế.”
Làm sao, đau lòng cho người ta bị nói sao? Phó Hân Hằng tiếp túc nheo mắt nhìn bạn học Thường.
“Nào, gọi món đi.” Thường Gia Vĩ không quan tâm đến anh ấy, muốn chiêu đãi thật tốt khách quý tối nay, lấy thực đơn đặt trước mặt bạn học Tạ.
“Giáo sư thầy gọi món đi ạ.” Tạ Uyển Doanh đẩy thực đơn.”
“Bảo em gọi thì em cứ gọi đi.” Phó Hân Hằng nói.
Ôi chao, bạn học cũ người máy này cuối cùng cùng tỉnh ngộ rồi. Thường Giã Vĩ đập bàn, vui sướng vô cùng, gào lên: “Tối nay giáo sư Phó của em mời...”
Tại sao tôi lại mời? Cho dù anh ấy không nói không mời, chỉ là bạn học Thường này hẹn người ta ra ngoài nhưng lại từng câu từng câu lấy anh ấy để nói chuyện, rõ ràng là không xem anh ấy ra gì. Những suy nghĩ trong đầu Phó Hân Hằng rõ ràng giống như mạch điện, ánh mắt dán chặt vào bạn học Thường.
Nhận được ánh mắt có lực sát thương này của anh ấy, Thường Gia Vĩ ngậm miệng đang cười lại đổi giọng nói: “Anh đùa thôi, không phải giáo sư Phó của em mời, mà là anh mời.”
“Cùng mời đi.” Phó Hân Hằng nói, không muốn để một đám sinh viên thì thầm to nhỏ nói anh ấy keo kiệt.
“Giáo sư thích ăn món gì?” Bởi vì nhận nhiệm vụ gọi món, nên Tạ Uyển Doanh cầm bút chuẩn bị ghi thực đơn, hỏi sở thích ăn uống của các giáo sư.
“Em thích ăn cái gì thì gọi cái đó, bọn anh thế nào cũng được, không kén chọn.” Thường Gia Vĩ thay Phó Hân Hằng trả lời.
Liếc nhìn sang bên trái, giáo sư Phó đang bưng tách trà lên uống không uống đồ uống. Giáo sư Phó luôn thích nhất là trà, có lẽ không thích ăn nhiều dầu mờ lắm.Tạ Uyển Doanh chọn thịt bò nhưng không chọn bò béo, chọn thêm dạ dày và cổ họng vàng, rồi gọi thêm ruột vịt, củ cải rau và đậu phụ.
Hai vị giáo sư thực sự không nhìn ra cô ghi cái gì, dù sao thì nguyên liệu của nhà hàng ẩm thực đều ngon, không cần quá kén chọn.
Thực đơn đã gọi xong đưa cho nhân viên phục vụ.
Ưu điểm của ăn lẩu là lên món nhanh chóng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận