Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2195: [2195 ] đối nàng nói (length: 3953)

Tào Dũng bưng hai ly hồng trà đã nấu xong, đi từ phòng bếp ra phòng khách. Thấy nàng đang ngồi trên sô pha cúi đầu lật sách, mái tóc dài của nàng rủ xuống hai bên bờ vai có phần mảnh dẻ, mặt cúi thấp đến mức chỉ lộ ra vầng trán bóng loáng.
Đặt nhẹ ly trà xuống trước mặt nàng trên bàn trà nhỏ, Tào Dũng nói: "Nghỉ ngơi một lát đi. Không cần lúc nào cũng khẩn trương như vậy."
Bị sư huynh nhìn ra trong lòng nàng có chút căng thẳng, Tạ Uyển Oánh đặt quyển sách xuống, vuốt tóc: "Thật cảm ơn sư huynh. Dạo này sư huynh đã chiếu cố mẹ và em trai ta, vất vả rồi."
Nghe nàng nói vậy, Tào Dũng đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng: "Bảo ngươi thả lỏng chút, còn khách sáo với ta làm gì."
Tiếp nhận ý tứ trong hành động của Tào sư huynh, Tạ Uyển Oánh ngượng ngùng cười một cái.
Rụt tay về, Tào Dũng nhường nàng uống trà, còn mình thì bồi nàng uống hai ngụm cho đỡ khô cổ họng, quả thực vừa nói điện thoại nhiều nên khô cả miệng, nói: "Trong giới y học, giúp đỡ nhau là việc nên làm mà. Bản thân mọi người là một đội. Gặp phải chuyện này ai cũng sẽ giúp thôi."
Nghề bác sĩ có nhiều người tốt, đây là một trong những lý do khiến nàng sau khi sống lại lại chọn làm bác sĩ.
Tào Dũng suy nghĩ đến bí mật mà nàng giấu kín trong lòng.
Mẹ nàng đến, một mặt hắn chắc chắn là muốn chăm sóc thật tốt, mặt khác cũng như người khác, nghĩ xem có thể lấy được chút thông tin từ mẹ nàng không.
Chỉ là mấy ngày chung sống, mẹ nàng hình như không biết gì về bí mật của nàng cả. Điều này, khiến hắn và những người khác cảm thấy hoang mang.
Ví dụ như hỏi Tôn Dung Phương có biết vì sao con gái mình chọn làm trong ngành y hay không.
Tôn Dung Phương không cần nghĩ cũng sẽ đáp: Vì con gái mình thích.
Mẹ nàng và nàng khác nhau nhất ở chỗ mẹ rất giỏi ăn nói, làm việc rõ ràng dứt khoát không hề che giấu. Chỉ riêng điểm này, khiến mọi người khó mà không có thiện cảm với Tạ mụ mụ.
Tôn Dung Phương giống Ngô Lệ Tuyền, quan hệ xã giao tốt, bạn bè trong vòng bạn bè rất nhiều, rất biết đối nhân xử thế.
Tạ Uyển Oánh ở phương diện này hoàn toàn không giống mẹ mình. Như Ân Phụng Xuân nói: Có khi sẽ cảm thấy bạn gái mình Ngô Lệ Tuyền giống con gái ruột của Tôn Dung Phương hơn.
Có thể là do hai mẹ con tính cách hoàn toàn khác nhau, Tôn Dung Phương không hề nghi ngờ việc con gái học y có bí mật gì không muốn ai biết. Năm đó bà ôm nhiệt tình thuần khiết muốn học y, bà tin rằng con gái cũng không khác biệt.
Đối mặt Tạ mụ mụ đơn thuần đáng yêu, Tào Dũng và các lão sư khác không thể không nói không có bằng chứng với Tôn Dung Phương rằng: "Chúng tôi nghi ngờ con gái bà học y có mục đích khác."
Tôn Dung Phương ở quê xa, không như bọn họ những sư huynh sư tỷ, lão sư, ở phòng khám tận mắt nhìn thấy nàng có đủ loại cách làm có chút dị thường, khiến nảy sinh ý nghĩ đó.
Đặt ly trà trong tay xuống, trong mắt Tào Dũng lắng lại chút ngưng trọng, tay phải nắm lấy tay trái của nàng đang đặt trên ghế sofa.
Sư huynh đột nhiên nắm lấy tay nàng, như muốn rót vào người nàng một luồng sức mạnh. Tạ Uyển Oánh không hiểu, ngẩng đầu lên. Đối diện cặp mắt soái khí có phần sâu của sư huynh lúc này, giống như đêm tối bên ngoài, khiến nàng vừa không hiểu trong lòng lại càng thêm căng thẳng: Ánh mắt của sư huynh thật sắc bén.
"Làm chuyện mà bản thân ngươi thích."
Lúc sư huynh đối diện nói câu này, nàng cho là mình nghe nhầm, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của sư huynh rõ ràng không sai.
Đêm đã khuya.
Mang theo quyển sách mượn được của Tào sư huynh trở về đọc. Chờ đến lúc thấy buồn ngủ, Tạ Uyển Oánh xem đồng hồ thì đã một giờ rồi.
Đi ra ngoài đi vệ sinh, trừ phòng nàng thì mọi người đã ngủ hết.
Lúc này điện thoại vang lên, sợ làm ồn đến người khác, Tạ Uyển Oánh cầm điện thoại đi vào phòng bếp đóng cửa kính lại để nghe.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận