Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2123: [2123 ] nhà (length: 3743)

"Mẹ ——" Trong giọng nói của Tạ Uyển Oánh tràn đầy sự áy náy.
"Con ngốc, có gì mà áy náy chứ. Mẹ con lúc đầu cũng muốn làm bác sĩ, biết làm bác sĩ là như thế nào rồi. Làm bác sĩ trước hết phải vì bệnh nhân lo nghĩ, bằng không không phải là bác sĩ giỏi." Tôn Dung Phương muốn con gái thả lỏng trạng thái tâm lý, "Chúng ta đây là đi qua chơi và thăm hỏi sức khỏe bạn cũ, con cứ bận việc của con đi. Lệ Tuyền sẽ đến đón chúng ta, dẫn chúng ta đi đường được."
Nghe thấy lời của mẹ, Tạ Hữu Thiên thêm vào một câu trong điện thoại: "Tỷ à, con với mẹ đã bàn xong là muốn đi chỗ nào xem cảnh rồi, không làm việc chung với tỷ. Con vất vả lắm mới được nghỉ đông, không cần học nữa, con muốn chơi cho đã."
Bốp. Tôn Dung Phương vỗ vào đầu con trai: "Mày nghĩ hay nhỉ. Bài tập nghỉ đông phải mang đi làm đấy. Nếu không viết, đến tết Nguyên Đán cả nhà đi chúc tết, một mình mày ở nhà làm bài tập khóc nhè."
Tạ Hữu Thiên bĩu môi, tay sờ sờ đầu mình rồi chuồn sang một bên.
"Thu dọn cặp sách của con xong đi, nhớ mang theo bài tập nghỉ đông." Tôn Dung Phương gọi với theo sau lưng con trai, chỉ thiếu nước cầm cây chổi lông gà đuổi gà con làm bài tập.
Đến phương bắc cả ngày bận học và làm việc, Tạ Uyển Oánh sắp quên mất một ngày trôi qua như thế nào rồi. Giờ nghe thấy giọng nói của người nhà, rốt cuộc cũng có chút cảm giác trở về nhà.
Tôn Dung Phương cảm nhận được trạng thái của con gái mình, nên năm nay trước tết Nguyên Đán nhất định phải tìm mọi cách đến thủ đô một chuyến. Dù sao thì bạn cũ là đồng chí Tiểu Mẫn (dì Mẫn) đang ở thủ đô, tính ra cũng có chút quan hệ, xem có thể giúp con gái bà hỏi thăm tin tức về việc làm hay không. Lúc trước bà đã nghe Thượng Tư Linh kể lại là con gái bà đang chịu áp lực đi làm rất lớn.
Là một người mẹ và cũng có đủ kinh nghiệm xã hội, Tôn Dung Phương rất hiểu rõ những việc này phải thu xếp trước thời hạn, tránh đến lúc con gái gần tốt nghiệp lại không tìm được việc làm phải đau đầu, bao nhiêu năm trả giá ở viện y học xem như vứt xuống sông hết.
Làm mẹ mà lúc này không đứng ra vì con cái thì sau này con cái làm thế nào? Bây giờ xã hội, con cái không có các mối quan hệ quen biết chống lưng, chỉ dựa vào một cá nhân đơn đả độc đấu muốn bước ra một con đường riêng thì rất khó.
"Đừng lo, đừng lo." Tôn Dung Phương lại nói với con gái, "Mẹ đi, giúp con xử lý mấy chuyện."
Nghe đến đây, hốc mắt Tạ Uyển Oánh chợt đỏ hoe.
Mẹ nàng bản thân không phải là người có tiền có thế gì, chỉ là một người bình thường, nhưng vì con gái mà sẵn sàng nói ra những lời mẹ sẽ bao hết cho con. Còn nhớ lại mấy năm trước, hôm đó mẹ nàng đã đáng thương như thế nào, tay cầm túi cam Sunkist đến nhà cô út nhờ người ta giúp xin việc cho nàng, chưa kể đến chuyện năm đó, ai là người đã mạo danh mẹ nàng để thay đổi thành tích học tập của nàng.
Hình như nghe thấy con gái đang khóc, Tôn Dung Phương nóng nảy cả đầu: "Đừng khóc, mẹ sắp đến rồi, có chuyện gì con cứ nói với mẹ. Trời ơi ——" Người làm mẹ mà nghe thấy con gái ở phương xa dường như gặp khó khăn hoạn nạn, liền đau lòng muốn ch·ế·t đi được.
Tạ Uyển Oánh vội vàng lau khóe mắt, bình tĩnh lại, nói: "Không sao đâu. Mẹ, Lệ Tuyền đến lúc đó sẽ nhắn tin cho con. Bên con xong việc thì sẽ đến ngay."
"Con cứ làm việc cho giỏi. Chuyện của mẹ và em con thì con không cần bận tâm đến đâu." Tôn Dung Phương một lần nữa dặn dò con gái.
"Sức khỏe ông ngoại dạo này thế nào rồi ạ?" Tạ Uyển Oánh hỏi thăm tình hình gần đây của ông ngoại.
"Ông ngoại con sức khỏe vẫn ổn, chỉ là ——" Tôn Dung Phương không dám kể cho con gái nghe chuyện phiền não trong nhà, một mình con gái ở phương xa đã đủ khổ sở rồi.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận