Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 348 - Giáo sư rất thương sinh viên



Chương 348 - Giáo sư rất thương sinh viên




“Bác sĩ Tạ, khối u của bệnh nhân này đã phát triển nhanh chóng trong một thời gian ngắn, làm sao em có thể nói rằng nó không phải khối u ác tính?”
“Tốc độ phát triển nhanh trong khoảng thời gian ngắn, là đặc điểm của khối u ác tính. Không đọc những cuốn sách căn bản à.”
“Mấy ngày nay em đều đi lâm sàng, nên hiểu rõ chuyện này chứ.”
Một số giáo sư thiếu kiên nhẫn, lo lắng đến mức gõ ngón tay lên bàn trông như gõ vào bảng đen đối với sinh viên: Vào lâm sàng đã mấy ngày rồi, em vẫn chưa học được những kinh nghiệm lâm sàng trọng tâm này sao?
Phòng họp như biến thành một cái chợ bán rau.
“Mọi người nghỉ ngơi đi, dừng một chút, nghe em ấy trả lời đã.” Cao Chiêu Thành gầm lên, ngăn cản một đám đông đang bao vây tiểu học muội của mình.
“Giáo sư của em ấy không ngăn cản chúng tôi, cậu vội vàng gì chứ?” Có người hướng về phía sau ghế, bật cười với Cao Chiêu Thành: “Đừng bênh vực cái sai đã quá rõ ràng chứ, tôi biết cậu trước đây học lớp tám năm.”
“Đây là một cuộc thảo luận học thuật, không phải là một cuộc cãi vã.“ Cao Chiêu Thành không thừa nhận rằng anh đang bao che khuyết điểm, nói: “Ầm ĩ lên như thế có thể thảo luận được cái gì chứ? Tôi không có ý phản đối việc các người tranh cãi với em ấy, nhưng đừng để cảm xúc khống chế bản thân. Giáo sư hướng dẫn của em ấy chắc cũng nghĩ như thế. Nếu không thì đã không nhận em ấy rồi.”
Đôi mắt lạnh lùng của Đàm Khắc Lâm ở dưới làn tóc mái, liếc nhìn Cao Chiêu Thành: Người đàn ông ngày càng tỏ ra quan tâm đối với sinh viên của mình kể từ khi đến phòng cấp cứu nhỉ.
“Phải không, bác sĩ Đàm?” Cao Chiêu Thành quay đầu lại hỏi anh.
Muốn dồn ép anh ta ư? Khóe môi Đàm Khắc Lâm khẽ nhếch lên: “Đúng vậy. Làm phiền mọi người tập trung vào trọng điểm. Tất nhiên, với sự hướng dẫn của tôi ở đây, sẽ không có ai nghĩ rằng ai đang bắt nạt ai cả.”
Cao Chiêu Thành giả vờ không hiểu ý anh ta và quay đầu trở lại.
Các bác sĩ khác hiểu rằng: Đừng nhìn giáo sư Đàm này đẩy sinh viên đi ra, thực chất là đang bảo vệ cô.
Cuộc tranh luận tiếp tục: “Bác sĩ Tạ, em dựa vào đâu nói đó không phải là khối u ác tính?”
“Em không nói rằng nó không phải khối u ác tính. Lành tính và ác tính chỉ có thể được xác định bằng kết quả giải phẫu bệnh. Chỉ vì nó đột ngột phát triển nhanh chóng nên không thể ngay lập tức được kết luận là có độ ác tính cao” Tạ Uyển Doanh nói.
“Vậy ý của em là nó có thể là khối u ác tính, nhưng cũng có thể không phải là khối u ác tính cao à?” Những người khác tiếp tục giải thích theo ý của cô.
“Em cảm thấy nó là khối u lành tính, hoặc nó có thể đột ngột chuyển thành ác tính, vì vậy nhân cơ hội này nên nhanh chóng tiến hành phẫu thuật và cắt bỏ nó.” Tạ Uyển Doanh muốn giành lấy khoảng thời gian quý giá nhất cho bệnh nhân của mình.
“Cảm giác của em căn cứ vào đâu chứ?”
“Ví dụ như những gì mà các bác sĩ có thâm niên vừa nói nên dựa trên kinh nghiệm lâm sàng. Hầu hết các khối u phát triển nhanh chóng trong thời gian ngắn là khối u ác tính. Vấn đề là khối u này được cho là đa nhân, nói chung là nhiều u mạch máu phát triển chủ yếu trong khoang dạ dày và hầu hết chúng phát triển bên ngoài khoang trong ruột. Không những vậy, khối u của nó phát triển khắp bên trong khoang, bao gồm cả dạ dày, ruột non và hiếm khi là ruột già. Không có ổ thâm nhiễm xung quanh, một đặc điểm khác của khối u ác tính xâm nhập mô xung quanh hoặc di chuyển khắp cơ thể, điều này vẫn chưa được tìm thấy ở bệnh nhân này cho đến thời điểm hiện tại.”
Sau khi nghe cô nói vậy, các bác sĩ lại xem xét hồ sơ bệnh án.
“Nếu nói như vậy, không có lý do gì để các bác sĩ ở Bệnh viện Nhi đồng từ chối khám cho bệnh nhi này.” Giáo sư Lý hỏi một điểm khác mà tất cả các bác sĩ đều thắc mắc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận