Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1427: Đàn anh chớ đắc ý



Chương 1427: Đàn anh chớ đắc ý




Chương 1427: Đàn anh chớ đắc ý
Đối với một người yêu công việc của mình, nếu không thể tiếp tục làm công việc mà mình yêu thích sẽ rất buồn. Tạ Uyển Doanh cũng không thể tưởng tượng được một ngày nào đó mình còn sống nhưng không còn có thể làm việc ở tuyến một lâm sàng.
“Quan sát trước đi. Di chứng tiểu não tương đối ít, so với các bộ phận khác mà nói có thể lạc quan hơn. Nguyên nhân chủ yếu là do lúc đó chị ấy chảy máu hơi nhiều, muốn khôi phục hoàn toàn phải cần thời gian.” Tống Học Lâm nói.
Có những câu nói phía sau của bác sĩ Tống, Tạ Uyển Doanh cho rằng vấn đề của chị Từ không lớn. Bởi vì bác sĩ Tống dự đoán về diễn biến tình trạng của bệnh nhân rất chính xác. Điều quan trọng nhất của chị Từ trong tương lai là phải kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ cơ thể hồi phục. Quá trình phục hồi đại não giống như bác sĩ Tống nói, diễn ra tương đối chậm.
Hai người đi vào phòng làm việc của Tào Dũng.
Hoàng Chí Lỗi là tổng phụ trách khoa nội trú khi không có việc sẽ nghỉ ngơi ở đây. Nhìn thấy hai người bọn họ đến, Hoàng Chí Lỗi từ trên giường nghỉ ngơi đặt trong phòng làm việc đứng dậy. Rửa mặt, nghe nói đàn anh Tào mời tiểu học muội đến, muốn huýt sáo: Đàn anh Tào rốt cuộc cũng đã chuẩn bị hành động rồi sao?
Tạ Uyển Doanh nói: “Có thể đàn anh Tào tìm em vì tình hình một bệnh nhân nào đó.”
Hoàng Chí Lỗi vô cùng vui vẻ, quay đầu nói với cô: “Nếu không thì chúng ta đánh cược có được không?”
Đàn anh Hoàng muốn đánh cược, Tạ Uyển Doanh nhìn bác sĩ Tống: Anh cược cái nào?
Tống Học Lâm đang gọi điện thoại đặt bữa sáng, dường như không nghe bọn họ nói chuyện, nhìn thấy cô nhìn không cần suy nghĩ mà trực tiếp nói: “Tôi cược bác sĩ Tạ.”
Bác sĩ Tạ trên phương diện vấn đề học thuật từ trước đến nay luôn đúng.
Ngớ ngẩn. Hoàng Chí Lỗi đi qua, muốn cầm khăn lau mặt trong tay đập lên đầu cậu ta, tức đến mức cầm điện thoại lên gọi ngay cho đàn anh Tào để có đáp án.
Tào Dũng vốn hẹn người ta tám giờ lại mà lại đi ra ngoài. Hẹn trước thì sợ cô có việc gì đợi lát nữa thì không có thời gian. Điều mà Tào Dũng không ngờ đến là, tiểu học muội sau khi nhận được tin nhắn của anh ngay lập tức chạy đến khoa ngoại thần kinh của bệnh viện tìm anh.
Trong điện thoại, đàn em Hoàng báo cáo cho anh cặn kẽ tình hình hiện tại, đồng thời rất muốn biết ván cược của mình là ai thẳng, hỏi đàn anh Tào: “Đàn anh, anh hẹn tiểu học muội là có việc gì vậy? Em ấy nói anh tìm em ấy là vì bệnh nhân, vì bệnh nhân nào đó ở khoa chúng ta?”
Đàn anh Tào ở bên kia im lặng, Hoàng Chí Lỗi dương dương đắc ý nhướng mày, nghĩ rằng mình thắng chắc rồi. Đàn anh nhất định sẽ ngượng ngùng nói về chuyện hẹn hò.
Không phải, điều mà Tào Dũng đang nghĩ trong lòng là: Tại sao đàn em này luôn ngu ngốc như vậy chứ, dạy như thế nào cũng không dạy được.
Sau khi nhận được bữa sáng giao đến cửa, Tống Học Lâm thấy thế, nói: “Có vẻ là tôi và bác sĩ Tạ thắng rồi.”
“Ai nói thế.” Hoàng Chí Lỗi hừ với cậu ta một tiếng.
Tào Dũng không muốn trả lời câu hỏi của đàn em, vội thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài. Tiểu học muội đã đến tìm rồi, anh không thể tiếp tục ở trong nhà được nữa.
“Em bảo em ấy ở văn phòng anh đợi một chút, đợi anh lái xe đến đó rồi bảo em ấy xuống lầu.” Tào Dũng dặn dò đàn em khi cầm chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.
Hoàng Chí Lỗi không nghe ra điều gì bất thường, nhếch mép kiêu ngạo nhìn tiểu học muội Tạ Uyển Doanh: “Nhìn đi, không phải tìm em khám cho bệnh nhân. Đàn anh Hoàng anh đây thắng rồi.”
“Có thể là đi ra ngoài bệnh viện khám cho bệnh nhân.”Tạ Uyển Doanh nói đàn anh Hoàng đừng vội đắc ý.
“Đàn anh Tào.” Hoàng Chí Lỗi muốn bảo đàn anh Tào nhanh chóng “đánh đánh” vào mặt của tiểu học muội.
Tào Dũng làm sao có thể đánh vào mặt của tiểu học muội, nói với đàn em ngốc: “Đợi anh trở về, sẽ tìm em nói chuyện rõ ràng.”
Hoàng Chí Lỗi: .....
Vào lúc này đây, Tạ Uyển Doanh cũng giống như những người khác, hiểu được vì sao đàn anh Tào lại gọi đàn anh Hoàng là đồ ngốc.





Bạn cần đăng nhập để bình luận