Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3644: [3644 ] không khí (length: 3863)

Cậu học sinh tiểu học rõ ràng là không biết từ lúc nào đã luôn chú ý nhất cử nhất động của bác sĩ Tạ.
Y tá Dương che miệng cười, trêu chọc đàn em: "Ngươi si mê bác sĩ Tạ có phải không?"
Si mê bác sĩ Tạ là chuyện rất bình thường. Quách Tử Hào không tin tiền bối Dương lại không mê bác sĩ Tạ.
Đối với y tá mà nói, nếu như một bác sĩ lao động mà rất đẹp trai, thì chắc chắn sẽ mê, hận không thể ngày ngày làm phụ tá của thầy thuốc. Y tá Dương nhân cơ hội bộc bạch lòng mình, đá một cái vào mông đàn em: "Lần sau tôi đi theo bác sĩ Tạ ra xe, cậu ngoan ngoãn ở trong phòng cấp cứu cho tôi."
Đi xe có cái tốt của việc đi xe, có thể ra ngoài đi dạo thư giãn một chút. Có y tá khoa cấp cứu rất thích đi xe. Giống như y tá Dương rõ ràng thuộc loại tính cách này.
Giả bộ như không nghe thấy lời của tiền bối, Quách Tử Hào đẩy xe trị liệu chạy về phía trước, đi phòng khử độc xử lý rác thải y tế sau cấp cứu và dụng cụ phẫu thuật vừa dùng.
Tạ Uyển Oánh cùng y tá Dương đi về trạm y tá.
Nhân viên bảo vệ tiến vào, nói với hai người: "Ai để rương hành lý ở cửa, nếu không có ai nhận thì tôi phải mang đi nộp đấy."
Hai người nhìn xuống, thấy bảo vệ từ cửa chính khoa cấp cứu kéo vào hai cái rương hành lý lớn, một cái màu xám bạc, một cái màu vàng sáng, bề mặt rương dán giấy hoạt hình, trông giống đồ của trẻ con.
"Là hành lý của chúng tôi." Một người chạy như điên vào hành lang, ngăn bảo vệ lại.
Nghe ra đó là giọng của bác sĩ Tả mới đến.
Tả Tấn Mậu lớn tiếng với người kia: "Diêu Trí Viễn, không phải bảo cậu xem đồ sao?"
Ngươi kéo ta đi rồi, làm sao mà xem? Nếu là người khác nghe thấy lời này, chắc chắn đã phun máu lên đầu đối phương rồi.
Cho nên nói, nồi nào úp vung nấy. Hai người này có thể ở cùng nhau, nhất định là có nguyên do. Bị đồng đội vô lý chỉ trích một hồi, Diêu Trí Viễn giống như vẫn chưa tỉnh mộng, buột ra một câu: "Bên trong chỉ có quần áo."
Thích ném thì cứ ném, trong rương trừ quần áo hai người thì không có đồ vật gì quý giá, cho nên không sợ để ở ngoài cửa.
Y tá Dương bất ngờ kéo Tạ Uyển Oánh lại, muốn nói hai vị mới đến này có vẻ không giống người thường. Muốn y tá Dương nhanh chóng đưa ra đánh giá, tính cách hai người này không chững chạc như bác sĩ Tạ, trông rất trẻ như trẻ con, không biết hai người này tuổi tác có phải nhỏ hơn bác sĩ Tạ rất nhiều hay không.
Tính cách trẻ con không sao, IQ cao là được. Tả Tấn Mậu vừa đi tới bắt được biểu cảm của y tá Dương, nhướng mày: "Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Ý anh muốn gọi bác sĩ Tạ một tiếng tỷ tỷ à?" Y tá Dương thấy thế nghẹn lời.
Bầu không khí của đất nước này dưới sự dẫn dắt của Trương đại lão đã sớm trở thành những vở hài kịch đen tối khắp nơi. Đây là điều mà Tạ Uyển Oánh có thể cảm nhận được rõ sau khi ở lại đây hai ngày, đặc biệt là sau đêm nay.
"Nàng phải gọi ta một tiếng anh." Tả Tấn Mậu đáp lại.
Nghe vậy thì hai người này cũng không tính là còn quá trẻ.
Rốt cuộc có hay không có gọi anh trai chị gái gì đó, thì chỉ cần đời thứ hai có cái miệng độc kia nói ra một câu như thế này: "Ngươi muốn tìm chuyên gia khoa ngoại thần kinh làm em rể sao?"
Cái gì? ! Tả Tấn Mậu giật mình nhìn nàng chăm chăm.
Tạ Uyển Oánh nhận được ánh mắt của bác sĩ Tả, trong ánh mắt của đối phương viết: Cô là dân y cô hiểu mà, sao không kiếm người khác làm đối tượng lại đi kiếm người làm khoa ngoại thần kinh? Tìm bác sĩ khoa ngoại thần kinh làm đối tượng áp lực lắm, thường xuyên bị sờ mó đầu.
Thực tế là, ở lâu với bác sĩ khoa ngoại thần kinh sẽ biết, bọn họ cũng không rảnh mà thích sờ đầu người ta, mệt chết đi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận