Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2518: [2518 ] chết hay chưa (length: 3802)

Thủ đô đột nhiên một lần nữa nghênh đón sự hỗn loạn truyền thông lớn sau sự cố chạm điện lần trước.
Người tung tin nghe nói là một đứa trẻ.
Câu chuyện này bắt đầu từ đầu là như vậy.
Như Ngụy đồng học nói, người nhà Tiểu Ngọc ở khoa chỉnh hình nhi bắt đầu tranh chấp, trong đó có ba mẹ Tiểu Ngọc cùng ông bà nội và ông bà ngoại của Tiểu Ngọc.
Nếu như nghe kỹ, sẽ phát hiện, người kiên trì muốn hiến tạng con gái là ba ba và mụ mụ của Tiểu Ngọc, còn bốn người già kia thì không muốn cho hài tử hiến.
Vì thế, bà ngoại của Tiểu Ngọc xắn tay áo định làm một trận với chính con gái mình.
"Tiểu Ngọc là do ta với ba của con và ông bà nội nuôi lớn, không liên quan gì đến con và chồng con. Con với chồng con khi nào thì đã trông con? Tính ra chưa được mấy ngày. Cho nên, chuyện của Tiểu Ngọc chúng ta quyết định, không phải các con quyết định."
Gia đình công nhân viên chức song phương ở trong nước là như vậy, người trẻ tuổi vì công việc không có thời gian chăm sóc con, giao cho người già giúp chăm. Tình cảm giữa một số người già và con nít còn thân hơn cả cha mẹ ruột của đứa trẻ, gọi là cách đại thân.
"Chúng con không phải không muốn trông con, mẹ. Mẹ biết công việc của con và chồng con là như vậy, quả thật là không rảnh trông không được." Mụ mụ Tiểu Ngọc ấm ức nói, "Nhưng mà, mẹ không thể nói con với chồng con không có tình cảm với con. Chúng con là ba mẹ ruột của nó làm sao có thể không có tình cảm."
"Con có tình cảm gì? Con có tình cảm thì đã không nói lời đó. Con có biết người ngoài nói gì về nhà chúng ta không? Họ nói nhà ta bán con!" Bà ngoại Tiểu Ngọc nói đến đề nghị của con gái và con rể thì giận sôi lên. Có thể thấy là các cụ cho rằng những lời người ngoài nói là đúng.
"Mẹ, sao mẹ có thể nghi ngờ con với chồng con lại đi bán con chứ? Hiến tạng không phải là bán."
"Đúng, mẹ." Ba ba của Tiểu Ngọc đứng ra cùng vợ mình giải thích cho bốn người già, "Tạng hiến đi thì chúng con không nhận được một đồng nào. Cũng giống như hiến máu thôi, không được tiền."
"Con đừng có nhắc đến chuyện hiến máu. Chuyện này có thể giống hiến máu sao? Con biết là khi lấy tạng đi thì có nghĩa là gì không? Nghĩa là Tiểu Ngọc c·h·ế·t!" Trong lúc nói đến chuyện con c·h·ế·t, rõ ràng cả bốn người già tại chỗ đều hoàn toàn không thể chấp nhận, bà ngoại Tiểu Ngọc cùng bà nội Tiểu Ngọc đều rơm rớm nước mắt.
Mắt mụ mụ của Tiểu Ngọc cũng đỏ hoe. Thật ra thì ngay ngày đầu tiên nghe bác sĩ nói về tình hình của con mình, nàng đã muốn ngất đi rồi.
Vấn đề là dù không muốn chấp nhận thì cũng buộc phải chấp nhận, con của mình đã c·h·ế·t.
Con mình đã c·h·ế·t, một người làm mẹ thì có thể vì con mà làm gì được nữa?
Làm mẹ thì rất muốn con mình có thể tiếp tục s·ố·n·g. Nàng và chồng mình đều là những trí thức phân tử cấp cao, đọc sách nhiều, lại từng đi giao lưu nước ngoài, so với người già có lẽ hiểu biết hơn một chút. Ở nước ngoài, hiến tạng đã rất phổ biến, không giống như trong nước đối với rất nhiều người, đặc biệt là những người thuộc thế hệ trước, cảm giác đây là chuyện không thể chấp nhận được.
Hiến tạng của con ra, tương đương với việc để một bộ phận của con tiếp tục s·ố·n·g ở trên đời này. Vậy có gì không tốt?
"Con nói Tiểu Ngọc c·h·ế·t? Mắt con mù hay sao mà không thấy tim nó đang đập? Lúc ta vào xem nó, rõ ràng tim nó vẫn còn đập mạnh mà. Tim còn đập thì người vẫn còn s·ố·n·g."
"Mẹ, là, là não, não của Tiểu Ngọc đã vỡ nát hết rồi, không thể nào s·ố·n·g sót được——"
"Con nói bậy."
"Thật đó. Chỉ cần rút máy ra là tim nó sẽ ngừng đập."
"Ta hiểu ý con. Có phải con với chồng con thấy việc máy móc chữa bệnh cho con tốn quá nhiều tiền không? Chúng ta sẽ lo tiền chữa bệnh cho con, không cần đến các con."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận