Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2239: [2239 ] đừng khẩn trương (length: 4023)

Tào Chiêu nhìn bóng dáng nàng xuất hiện, trong con ngươi ánh sáng lóe lên, quay đầu nhìn về phía Địch Vận Thăng: "Là nàng sao?"
Địch Vận Thăng dùng ánh mắt ra hiệu gật đầu.
Tào Chiêu khóe môi nở nụ cười, ngồi xuống, bên tai tiểu thúc khe khẽ nói nhỏ.
Địch Vận Thăng nghe được, Tào Chiêu nói em trai mình có mắt nhìn, cô gái này rất xinh đẹp.
Lại thêm, Tào Chiêu cũng giống như những người khác trong nhà oán trách em trai. Một cô gái xinh đẹp, có khí chất như vậy thật tốt, Tào Dũng không nên giấu giếm không cho người nhà biết.
Bưng nước trà lên bàn trà nhỏ, Tạ Uyển Oánh lần lượt dâng trà cho các tiền bối.
Khi ly trà kia đặt trước mặt Tào nhị ca, Tào Chiêu nói với nàng: "Việc thực tập ở khoa phụ sản của cô sắp kết thúc rồi."
"Dạ vâng ạ..." Tạ Uyển Oánh ngập ngừng đáp, không biết vì sao Tào nhị ca lại biết ngày tháng thực tập của nàng.
"Cô ngồi đi." Tào Chiêu giơ tay ra hiệu nàng không cần khách khí, đừng đứng nói chuyện, quá mệt mỏi.
Tiền bối đã cho phép ngồi, chắc là có chuyện muốn nói. Tạ Uyển Oánh kéo ghế ngồi xuống.
"Các cô theo Đỗ lão sư học tập, Đỗ lão sư đánh giá thế nào về việc các cô học tập ở khoa phụ sản?" Tào Chiêu hỏi.
Giọng nói Tào nhị ca nói chuyện với nàng cũng ấm áp như nắng xuân giống như sư huynh Tào và tiểu thúc Địch.
Sự thân thiết của người nhà họ Tào trên thực tế lại khiến người ta cảm thấy áp lực.
Cũng giống như nàng cảm thấy tiểu thúc Địch như một vị thần tiên đại nhân. Khi Tào nhị ca nói chuyện nhẹ nhàng thì lại giống như một vị ca ca thần tiên, mang một vẻ thanh nhàn tự tại, nụ cười hiền hòa cùng đôi mắt xoay chuyển càn khôn nắm chắc tự tin, quan sát hậu bối.
Cùng là bác sĩ nhi khoa, phong cách của Tào nhị ca hiển nhiên khác với thầy Niếp. Thầy Niếp là một người rất ổn định, ung dung. Tào nhị ca thì không, là một chàng trai khỏe khoắn, năng động. Đúng là bác sĩ các khoa mai sau có muôn hình vạn trạng.
Suy nghĩ về câu hỏi của tiền bối, Tạ Uyển Oánh trả lời: "Chúng em đã học được rất nhiều kiến thức chuyên khoa từ thầy Đỗ. Chỉ là thời gian thực tập quá ngắn, kiến thức học được còn hạn chế."
Thấy câu trả lời của nàng quá mức dè dặt, Tào Chiêu hỏi thêm một bước: "Đỗ lão sư sắp xếp cho các cô bài thi thực hành ra khoa như thế nào?"
"Là một cuộc phẫu thuật nhỏ đơn giản ạ."
Bài kiểm tra ra khoa của thực tập sinh bình thường rất đơn giản, vì thời gian thực tập sinh học kiến thức chuyên khoa quá ngắn nên không học được nhiều. Quy tắc thông thường này lại không phù hợp với học sinh ưu tú.
Tào nhị ca chắc hẳn hiểu rõ tình hình của cá nhân nàng, nhận định nói: "Rõ ràng là, thầy Đỗ không cho rằng cô phù hợp với công việc ở khoa phụ sản."
Ánh mắt tiền bối sắc bén, phân tích vấn đề luôn gãi đúng chỗ ngứa, nhìn thấu vấn đề. Cũng đúng, với biểu hiện ưu tú thường ngày của nàng, Đỗ Hải Uy có thể đưa ra một đề tài khó hơn để cô thử sức. Không sắp xếp như vậy, chỉ có thể như lời Tào nhị ca nói, lão sư cho rằng không cần thiết để cô thử. Đã không có ý định cho nàng làm việc ở chuyên ngành phụ sản, thì để cô thử làm gì, cho cô một bài kiểm tra đơn giản là ổn thỏa để nàng ra khoa mà không bị làm khó. Đó là sự quan tâm của Đỗ Hải Uy đối với học sinh của mình.
Khác với con gái, Tôn Dung Phương có mặt ở đó nghe được những thông tin này liền thấy lo lắng cho con gái mình.
Từng thử sức với ngành y, Tôn Dung Phương rõ ràng bác sĩ nữ muốn ở lại ngoại khoa thì khoa phụ sản là dễ dàng nhất. Khoa phụ sản không giống như các khoa ngoại khác, đặc biệt cần bác sĩ nữ. Vì thế, ngay từ đầu bà đã đưa con gái đi gặp chị họ Chu Nhược Mai, lấy lòng Chu Nhược Mai, với mong muốn dù thế nào con gái cũng được chị giúp đỡ vào khoa của chị ấy công tác. Chỉ là Chu Nhược Mai hoàn toàn không coi trọng việc con gái bà học y.
"Con bé không thích hợp với khoa phụ sản sao?" Tôn Dung Phương không nhịn được, hỏi ý kiến của nhóm thầy thuốc đang ngồi.
"Dì ơi." Thường Gia Vĩ giành nói trước, an ủi Tạ mụ mụ, "Oánh Oánh không có hứng thú với khoa phụ sản."
(chương này
Bạn cần đăng nhập để bình luận