Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2169: [2169 ] cho cơ hội biểu hiện (length: 4057)

Kéo xong một cái, bụng thoải mái hơn không ít. Tạ Hữu Thiên tựa vào ngực ca ca, hai mí mắt như đang đánh nhau. Sợ hãi một buổi tối, lại thần kinh căng thẳng một dạng không chịu nổi.
Đem đứa bé ôm về văn phòng của mình nghỉ ngơi, Tào Dũng nhường sư đệ mở ra chiếc giường gấp rồi đặt đứa bé lên trên ngủ. Chờ đứa bé ngủ rồi, lại lén lút châm một chút vào tay nhỏ của đứa bé.
Nghe nói con trai đã châm xong, Tôn Dung Phương lại đến, tránh cho con trai nhìn thấy mẹ lại mượn cơ hội làm ầm lên.
Không nên xem thường trẻ con, đừng tưởng rằng trẻ con cái gì cũng không biết, trẻ con là điển hình loại người rất biết nắm bắt ý tứ, sẽ nắm bắt mọi cơ hội khóc lóc ầm ĩ để tranh thủ lợi ích lớn nhất cho bản thân. Đây cũng là lý do mà Tôn Dung Phương thích khoanh tay đứng nhìn khi đưa con đi khám bệnh. Trong lâm sàng, chỉ có những bác sĩ kỹ thuật non yếu mới không tự mình làm được mà cứ kêu người nhà đến giúp, trên thực tế người nhà ở đó, đứa trẻ sẽ càng ồn ào hơn.
Mấy người nhà hiểu chuyện như mẹ Tạ là những người mà đám bác sĩ thích nhất, sâu sắc cho rằng nếu tất cả người nhà bệnh nhân đều như Tôn Dung Phương, thì quan hệ bác sĩ - bệnh nhân có thể tiến bộ cả trăm năm chứ không phải thụt lùi như bây giờ.
Kéo kéo chăn cho con trai, Tôn Dung Phương bày tỏ sự cảm ơn với tất cả bác sĩ.
Một đám người còn chưa kịp lên tiếng thì đã quay sang nói với mẹ Tạ là không cần khách khí, Thường Gia Vĩ đột nhiên từ trong đám người nhảy ra nói: "A di, chuyện nhỏ này thôi, cô cứ yên tâm giao cho chúng cháu."
Người này là ai? Tôn Dung Phương tỏ vẻ nghi ngờ: Lại là người nào có quan hệ với con gái của nàng đây?
"A di, cháu là khoa chỉnh hình, họ Thường, sau này nếu xương cốt của cô có vấn đề gì cứ đến tìm cháu." Thường Gia Vĩ nói.
"Xương cốt của cô tạm thời không có vấn đề gì. Cảm ơn cậu, bác sĩ Thường." Tôn Dung Phương lễ phép trả lời.
"Có viêm khớp xương đốt sống trượt ra ngoài đều có thể đến tìm cháu."
Đến nước này thì Phó Hân Hằng cũng nghe không nổi nữa, nhắc nhở bạn học cũ: "Cậu bớt tranh cãi đi."
Nói đi nói lại, cứ như nguyền rủa mẹ Tạ mắc bệnh gì vậy.
Thường Gia Vĩ ngậm miệng.
Xem ra muốn trị tên công tử trăng hoa này thì phải nhờ người bạn học cũ.
Tôn Dung Phương nhớ tới người khổ cực nhất tối nay, bị con trai mình quấn lấy nhưng không hề oán hận, cảm ơn soái tiểu tử: "Bác sĩ Tào, con trai tôi tối nay làm phiền anh quá nhiều. Anh đi ngủ đi. Để tôi trông nó."
"Tôi không có vất vả gì đâu, a di." Tào Dũng cười nói. So với những ca phẫu thuật thần kinh ngoại khoa mười mấy hai mươi tiếng gian khổ thì chuyện này không đáng là gì.
Chu Hội Thương đi ra bênh vực: "A di, hắn còn phải trực ban ở đây. Nếu cô lo lắng, thì nhiều người ở đây chúng ta chia ca trực, mỗi người canh một hai tiếng thôi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh."
"Mẹ nuôi, con sẽ ở lại với mẹ." Ngô Lệ Tuyền giành nói.
Sau đó tất cả mọi người không đợi Tôn Dung Phương phản đối liền lập danh sách ca đêm. Chủ yếu là sắp xếp hai chàng rể tương lai ở lại đây thể hiện, những người khác thấy đứa bé không có chuyện gì thì có thể rút lui trước. Các đại lão ngày mai lại đến kiểm tra tình trạng của bệnh nhân.
Sau khi văn phòng náo nhiệt ồn ào im lặng lại. Lúc mọi người rút lui, can đảm ngoại từ đầu đến cuối nghi ngờ chính mình không lên tiếng sau lại có người biết tin.
Lâm bác sĩ khá thành thật nói: "Chúng ta ăn cơm ở gần một chỗ."
"Các cậu ăn cơm ở quán rượu của chúng tôi?" Khâu Thụy Vân giật mình, rõ ràng trong quán rượu không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.
"Gần đây không phải đang đồn đãi có quán lẩu tự phục vụ mới mở sao? Tên là lẩu bà già Hoàng Thành. Vừa khai trương có giảm giá nên nhiều người đi ăn lắm. Cửa tiệm ở ngay sát vách của các cô đó, Tào Dũng lái xe đi ngang qua thì chúng tôi ngồi trong sảnh thấy." Bác sĩ Lâm nói, đồng thời chỉ vào đám bác sĩ khoa tiêu hóa và Thường Gia Vĩ, bọn họ đều là người ăn ở quán lẩu đó.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ! ! ! Ngủ ngon nha các bạn ~ (chương này
Bạn cần đăng nhập để bình luận