Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2008: [2008 ] tai nghe nàng có bí mật (length: 3957)

Hoàng Chí Lỗi chưa đi, đến bên cạnh tiểu sư muội quan tâm: "Ngươi ăn điểm tâm chưa?"
"Ăn rồi, buổi sáng sư huynh Tào cho mua bữa sáng." Tạ Uyển Oánh thành thật trả lời sư huynh Hoàng.
Nghe được câu trả lời này, Hoàng Chí Lỗi đỡ gọng kính, ánh sáng trên tròng kính lóe lên: thì ra tiểu sư muội đã bí mật gặp mặt sư huynh Tào rồi.
Tào Dũng nhận lấy hồ sơ bệnh án người nhà đưa tới, mở ra xem, cần phải cẩn thận tra cứu.
Hoàng Chí Lỗi mời bệnh nhân cùng người nhà ngồi xuống ghế sô pha.
Bác sĩ nếu nghiêm túc xem hồ sơ bệnh án thì cần chút thời gian.
Tạ Uyển Oánh đi tới rót nước nóng mời bác sĩ Hồ và mọi người.
Ngồi xuống ghế làm việc, Tào Dũng rút bút máy ở túi áo blu trắng ra, tĩnh tâm, vừa xem hồ sơ bệnh án vừa ghi chép lại những điểm quan trọng.
Trong lúc chờ bác sĩ lên tiếng, tâm trạng bệnh nhân và người nhà cứ như thùng nước trồi lên sụt xuống, chẳng khác gì người phạm tội chờ tuyên án. Lúc này, lời nói của bác sĩ dường như có thể phán quyết kết cục cuộc đời của bệnh nhân.
Lưu tiên sinh ùng ục ùng ục uống hai ngụm nước giải tỏa căng thẳng, càng uống càng khát, nỗi lo trong lòng trước khi lắng xuống bụi bặm không có cách nào trấn an được.
Bác sĩ Hồ không cầm ly lên, không uống nước, như tiên nhân không đói bụng không khát.
Để xoa dịu sự căng thẳng của thầy Hồ, Tạ Uyển Oánh nhắc đến đứa bé hôm qua: "Sáng nay ta gọi điện thoại hỏi NICU, hỏi sư huynh La rồi, mọi người nói đứa bé qua một đêm các chỉ số đều rất tốt, máy thở rất hữu dụng, thuốc có hiệu quả, vài ngày nữa có thể rút máy chuẩn bị ra khỏi NICU."
Đứa bé xem như đã vượt qua kiếp nạn lớn, không phụ lòng mong đợi của mọi người.
Vẻ mặt cứng nhắc của bác sĩ Hồ cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười.
Vợ mình tối qua còn đang cứu người. Lưu tiên sinh thở dài. Nếu như mắt của vợ không có việc gì, chắc hẳn sẽ làm công việc bác sĩ đến chết.
Thực ra, trải qua sóng gió tối hôm qua, tâm trạng của bác sĩ Hồ đã thay đổi, trở nên dịu đi, đối với chuyện mình không thể làm công việc nữa có chút chấp nhận, nàng nói với Tạ đồng học: "Ngươi có thể nói về chuyện của ngươi đi, ta đã nói ta có thể giúp ngươi."
Tào Dũng ở chỗ hơi xa rõ ràng nghe thấy cuộc đối thoại của họ, lập tức ném ánh mắt nghi ngờ qua.
Hoàng Chí Lỗi quay đầu lại, hiếu kỳ nhìn xung quanh, nghĩ: Tiểu sư muội đang bí mật nói chuyện gì với bác sĩ Hồ vậy?
Không tiện mở miệng trước mặt sư huynh, Tạ Uyển Oánh cảm ơn bác sĩ Hồ, chuẩn bị lần sau sẽ nói chuyện với bác sĩ Hồ, dù sao chuyện của mẹ cô còn lâu mới gấp gáp bằng tình huống mắt của bác sĩ Hồ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hoàng Chí Lỗi dựa theo chỉ thị, đi đến phòng phẫu thuật làm chuẩn bị, rồi từ trong phòng làm việc đi ra ngoài.
Tào Dũng đặt bút và hồ sơ bệnh án xuống, đứng dậy vòng qua bàn làm việc, đi tới trước bàn trà nói chuyện với bệnh nhân và người nhà.
"Bác sĩ Tào, có lời cứ nói thẳng, đừng ngại." Lưu tiên sinh khuyến khích bác sĩ nói rõ tình hình, rồi nói, "Vợ tôi nói cô ấy biết trước tình trạng mình không tốt."
Người nhà sợ bác sĩ úp úp mở mở, Tào Dũng tỏ ý hiểu ý của người nhà, nói: "Tình hình của cô ấy không tốt lắm."
Tim Lưu tiên sinh đập thình thịch, vội vàng nhìn vợ mình đang ngồi bên cạnh. Có thể thấy, tuy rằng anh ta muốn bác sĩ nói thật, nhưng thực tế khi nghe tin xấu thì ai cũng không thể chịu nổi, có chút làm màu quá đà.
So với chồng mình, bác sĩ Hồ tỉnh táo hơn chút. Không thể nói trong lòng nàng không có một chút thất vọng nào, chỉ có thể nói, kết quả đại khái đã nằm trong dự liệu. Tào Dũng rút tờ giấy trắng ra, vừa vẽ vừa giải thích cho người nhà: "Đây là động mạch mắt. Các mạch m.á.u nhỏ ở đoạn cuối động mạch mắt có nhiệm vụ cung cấp m.á.u cho tế bào võng mạc quan trọng nhất của mắt, đó là động mạch trung tâm võng mạc và các nhánh của nó."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận