Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 734: Lúng túng trong phòng phẫu thuật



Chương 734: Lúng túng trong phòng phẫu thuật




Chương 734: Lúng túng trong phòng phẫu thuật
"Doanh Doanh là con gái, cậu đừng dựa vào cô ấy mà khóc, muốn khóc thì nắm lấy tay lớp trưởng mà khóc." Một nam sinh không tin những gì cậu nói và cảnh báo cậu trước.
Người nhà bệnh nhân đến, bà Triệu bước lên cùng con trai đến phòng phẫu thuật.
Các bạn cùng lớp nhường chỗ cho mẹ của bạn học Triệu.
Nắm chặt tay con trai, khóe mắt bà Triệu rưng rưng nước mắt, nhịn xuống bi thương trong lòng an ủi con trai: "Đừng sợ. Bố con nói, bác sĩ Đào còn lợi hại hơn ông nội con, đừng lo lắng.”
"Mẹ, mẹ không phải khóc. Con sẽ ra khỏi đây sớm thôi." Triệu Điềm Vỹ nhìn mẹ, cảm thấy buồn vì mình lại làm cho mẹ khóc.
"Mẹ không khóc, mẹ không khóc." Bà Triệu vội vàng lau mắt.
Cuối tuần không có người, một đường rất nhanh đi tới cửa phòng giải phẫu, toàn bộ người không được phép đi vào chỉ có thể đứng ở ngoài cửa chờ.
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá bên trong đi ra, nói với tất cả những người vây quanh xe giường đẩy: "Tất cả nhường đường, bên trong là khu vực vô trùng, mọi người không thể vào. Bệnh nhân đi vào. Còn gia đình bệnh nhân ở đâu? Bác sĩ gây mê muốn nói chuyện với gia đình bệnh nhân.”
Bà Triệu chỉ có thể buông tay con trai ra trước, đi đến phòng nhỏ nơi mà bác sĩ gây mê đang chờ nói chuyện với bà.
"Toàn bộ mọi người lùi ra phía sau đi." Nhạc Văn Đồng ra lệnh cho các nam sinh khác trong lớp.
Mệnh lệnh của lớp trưởng phải nghe, một nhóm nam sinh lui về phía sau, lẳng lặng đứng ở vòng ngoài.
Triệu Điềm Vỹ nằm trên xe xua tay với mọi người: "Chờ tôi đi ra, mặt mày không phải ủ rũ như vậy, chỉ trong chốc lát thôi.”
“Cậu quan tâm chính mình đi!” Phùng Nhất Thông hét với cậu một câu, rống xong liền hối hận, quay lưng lại.
Tạ Uyển Doanh kéo xe ở phía trước, để lớp trưởng đẩy phía sau, hai người đẩy xe giường đẩy vào phòng giải phẫu.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại.
Một nhóm nam sinh cùng lớp nhìn cánh cửa, cảm thấy thế giới đột nhiên bị chia thành hai nửa. Tại sao muốn trở thành một bác sĩ, có lẽ tại thời điểm này trong trái tim của sinh viên y khoa có một sự hiểu biết và nhận thức sâu sắc hơn.
Nói cách khác, cảm giác nhiệt độ bên trong phòng phẫu thuật thường lạnh hơn so với bên ngoài.
Từ giây phút bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cả người Triệu Điềm Vỹ nằm trên giường xe đẩy có chút run rẩy. Cậu không rõ có phải do tác dụng tâm lý của mình dẫn đến hay không, sao có thể cảm giác thế giới trước mắt giống như thay đổi.
Rõ ràng phòng giải phẫu này cậu đã vào không ít lần, là một nơi rất quen thuộc. Cậu vốn tưởng rằng mình có thể làm điều này mà không có một chút sợ hãi nào.
Giường xe đẩy di chuyển đến bên cạnh giường phẫu thuật, y tá chỉ huy bệnh nhân: "Cậu có thể tự di chuyển, chính mình di chuyển sẽ tốt hơn."
Triệu Điềm Vỹ ngồi dậy.
Tạ Uyển Doanh và Nhạc Văn Đồng mỗi người một bên đỡ cậu qua giường phẫu thuật.
"Cởi hết quần áo ra." Y tá nói.
Toàn thân Triệu Điềm Vỹ cứng đờ: Cái gì?
Đúng vậy, là phải cởi hoàn toàn. Vấn đề là, Triệu Điềm Vỹ liếc nhìn các bạn nữ trong lớp.
"Cậu đi ra ngoài trước đi." Nhạc Văn Đồng nói với Tạ Uyển Doanh giúp cậu.
"Không có việc gì, tôi xoay người đi, cái gì cũng không nhìn thấy." Tạ Uyển Doanh nói xong, xoay người đứng sang bên cạnh.
"Không phải là học y sao? Sao cậu lại còn ngại ngùng?" Chị gái y tá nhìn thấy vậy, cười đến không khép miệng lại được, sau đó nhận được ánh mắt của hai nam sinh kia, kinh ngạc một chút: "Không phải chứ, tôi cũng không thể nhìn sao?”
Không thể. Cuộc sống của họ chưa bao giờ xấu hổ như vậy. Triệu Điềm Vỹ nói ở trong lòng.
Lặng lẽ cởi quần áo bệnh nhân ra.
Trước tiên Nhạc Văn Đồng lấy cho cậu một cái chăn đắp lên, chờ bác sĩ gây mê đến gây mê cho cậu.
Triệu Điềm Vỹ nằm thẳng trên giường phẫu thuật, cảm giác trước khi gây mê mình có thể sẽ ngất xỉu, nói: "Lớp trưởng, cậu nói nếu tôi chết, mẹ tôi phải làm sao bây giờ?”





Bạn cần đăng nhập để bình luận