Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 878: Nhiễm trùng



Chương 878: Nhiễm trùng




Chương 878: Nhiễm trùng
"Đi đến thủ đô bằng cách nào?" Mẹ Lộ Lộ càng hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ tình huống của con gái lại nghiêm trọng như vậy.
"Cô đừng nóng vội, gọi chồng cô tới đây." Trưởng thôn Lý nắm lấy tay cô ấy an ủi, "Tìm một chiếc xe đưa các người đến bệnh viện huyện thành trước. Dựa theo lời bác sĩ nói, lại để xe cứu thương của bệnh viện huyện thành đưa con gái đến bệnh viện lớn thủ đô." Nói xong, biết người nhà cô ấy đi lại khó khăn, trưởng thôn Lý giúp nhà cô ấy tìm xe.
Người dân nông thôn thuần phác thiện lương, cùng một thôn quan hệ tốt đẹp, mọi nhà như một gia đình.
Trưởng thôn Lý vừa hô một câu, lão tam Trương trong thôn lái một chiếc xe tải nhỏ tới. Bố của Lộ Lộ nhận được thông báo ầm ầm chạy tới, cùng có ông bà nội trong nhà, cả nhà cùng nhau đưa con đến bệnh viện, mang theo hồ sơ bệnh án do bác sĩ Quốc Hiệp viết cho đứa bé.
Mắt thấy lãnh đạo khoa nhi nhìn khám cho bệnh nhân phát hiện ra một căn bệnh lớn, các bác sĩ khám chữa bệnh khác ai nấy đều đề cao cảnh giác, để không bỏ sót bệnh nặng của dân làng.
Đới Nam Huân đo huyết áp cho một bệnh nhân nam, đột nhiên hai mắt nhìn chằm chằm vào cổ đối phương, nói với Hà Quang Hữu bên cạnh: "Thầy ơi, tuyến hạch bạch huyết phần cổ của anh ấy bị sưng to.”
Cái gì? Sưng hạch bạch huyết ở cổ có thể là một vấn đề lớn. Hà Quang Hữu vội vàng quay đầu lại khám cho bệnh nhân này, đưa tay ra chạm vào cổ bệnh nhân, hỏi bệnh nhân: "Anh có bị bướu cổ không?”
"Vâng. Bác sĩ nói tôi bị thiếu iốt.”
Đới Nam Huân nghiêng mặt đi, cảm giác có chút khó gặp người.
Hà Quang Hữu không chỉ trích cậu ta, biết cậu ta là người mới bắt đầu, nhầm lẫn giữa bướu cổ và sưng hạch bạch huyết là chuyện bình thường. Người mới bắt đầu không bình thường chỉ có thể là Tạ Uyển Doanh, vừa tới lâm sàng đã đều có dáng vẻ cái gì cũng hiểu.
Khoa ngoại nhi lại nghênh đón một bệnh nhân đặc biệt.
Cậu bé 10 tuổi được ông nội cõng đến gặp bác sĩ.
Hóa ra là hai ngày trước đứa trẻ này ham chơi, cùng các bạn nhỏ khác trong khi đuổi nhau bị té ngã, làm bị thương chân trái. Gia đình không nghĩ tới đưa cậu bé đến phòng y tế để xử lý, tưởng rằng không nặng, để ở nhà lấy chút dầu xoa vết thương do té ngã cho cậu bé.
Mới qua một ngày mà thôi, chân đứa nhỏ này đã sưng thành chân voi, cuối cùng cũng khiến ông bà nội ở nhà trông coi đứa nhỏ lo lắng, mới nhớ đưa con đến bác sĩ.
"Đặt ở trên giường này." Trưởng thôn Lý vỗ vỗ chiếc giường gỗ tạm thời dựng phía sau lều trại, để hai cán bộ thôn trẻ hơn giúp ông lão nâng cháu, đưa đứa nhỏ lên giường để bác sĩ xử lý.
Tạ Uyển Doanh và Niếp Gia Mẫn đeo găng tay đi đến bên cạnh bệnh nhi.
"Bệnh nhân này có tính là thuộc về khoa chỉnh hình của các cậu không? Cậu có cần phải đi theo không?” Bác sĩ Kim nhắc nhở Thường Gia Vĩ.
Thường Gia Vĩ đứng lên, càng nhiều hơn là mang chút lòng hiếu kỳ đến góp vui, đi qua xem tình huống.
Cậu bé 10 tuổi có dấu hiệu sốt, mặt ửng hồng.
Tạ Uyển Doanh cầm nhiệt kế đặt dưới nách của đứa nhỏ, đo nhiệt độ cơ thể, lại sờ sờ đầu đứa bé này, quay đầu xin chỉ thị của giáo sư: "Có phải cần tiêm bù dịch trước không ạ?”
"Không cần." Niếp Gia Mẫn lắc đầu, hiển nhiên là không nóng nảy, rất ổn trọng.
Giáo sư Niếp ở nước ngoài xem ra so với các giáo sư trong nước càng thêm không vội vàng.
Hai tay Thường Gia Vĩ để ở trong túi áo blouse trắng đứng ở bên cạnh, chờ xem chuyên gia nước ngoài này chuẩn bị xử lý như thế nào.
Tình trạng của đứa trẻ thực sự không khó để chẩn đoán. Chỉ cần là bác sĩ, nhìn đến vết thương của đứa nhỏ kia đều có thể liếc mắt một cái đã phán đoán ra là vết thương bị nhiễm trùng.
Chân nhỏ bên trái có sưng đỏ lan tỏa cục bộ, giới hạn sưng đỏ không rõ ràng, rõ ràng là phù nề lõm trung tâm, có thể tạo thành vết loét.





Bạn cần đăng nhập để bình luận