Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2816: [2816 ] lợi hại (length: 3905)

Giống như lần trước ngụy đồng học làm cộng hưởng từ tim, chỉ có bác sĩ chuyên khoa mới có thể nghe hiểu hàm nghĩa đặc biệt ẩn chứa bên trong. Cộng hưởng từ đầu và cộng hưởng từ tim đều thuộc vào loại kiểm tra lâm sàng ít khi sử dụng. Kiểm tra ít dùng nghĩa là loại kiểm tra này chỉ nhắm vào những ca bệnh hiếm gặp trên lâm sàng. Mà bệnh hiếm gặp thì không phải là chuyện tốt đối với bệnh nhân.
Gương mặt bác sĩ Lỗ đột nhiên trở nên nghiêm túc, hỏi mẹ con Trương Gia: "Vị bác sĩ nào đã đề nghị cô tới Phương Trạch để chụp cộng hưởng từ đầu?"
"Tạ, Tạ Uyển Oánh..." Trương Lập có vẻ bị vẻ mặt của bác sĩ Lỗ làm cho hơi sợ hãi, lắp bắp trả lời.
Tên Tạ Uyển Oánh này nghe quen quen nhưng cũng có vẻ xa lạ. Bác sĩ Lỗ chớp mắt vài cái.
Người nhà bệnh nhân không thể nói dối. Như vậy, bác sĩ Tạ đã giới thiệu bệnh nhân tới đây chữa trị hẳn phải là bác sĩ khoa ngoại thần kinh của hội đồng quốc gia, hơn nữa có thể là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh tương đối giỏi.
Vì sao bác sĩ Lỗ lại nhận định Tạ đồng học là bác sĩ khoa ngoại thần kinh giỏi?
Như đã đề cập ở trên, cộng hưởng từ đầu rất ít khi được chỉ định. Không phải bác sĩ chuyên khoa ngoại thần kinh, bác sĩ các khoa khác thường không thể nhớ hoặc phân biệt được sự khác nhau giữa cộng hưởng từ đầu và CT đầu. Không nói đến bác sĩ các khoa khác, mà ngay cả bác sĩ Lỗ, khi nhìn thấy người bệnh có khả năng mắc bệnh về não thì phản ứng đầu tiên cũng là chỉ định cho người bệnh đi chụp CT đầu.
Về sự khác biệt giữa hai loại kiểm tra này, có thể tham khảo kiểm tra tim đã nói lúc trước. Rõ ràng là, những bệnh có sự biến đổi cấu trúc có thể thấy được như xuất huyết não hay u chiếm chỗ, CT có ưu thế tương đối lớn. Ưu thế của cộng hưởng từ là ở việc giám định tổn thương mô bệnh học.
"Ngươi bị thương như thế nào? Ngã sao?" Bác sĩ Lỗ sắp xếp xong suy nghĩ theo hướng y học mà "bác sĩ Tạ" trong miệng bệnh nhân cung cấp, mắt nhìn xuống chỗ cằm đang sưng của Trương Lập hỏi.
Miệng Trương Lập run run, không thể phát ra tiếng. Một mặt, hắn không muốn bị người ta cười nhạo một thằng đàn ông lại có thể ngã đến như vậy. Mặt khác, câu hỏi của bác sĩ Lỗ làm hắn nhận ra Tạ Uyển Oánh không phải là kẻ ngu ngốc như hắn đã nghĩ trước đó.
Hắn sợ rồi!
Đọc được vẻ mặt của bệnh nhân, bác sĩ Lỗ kéo ngăn kéo ra lấy giấy chỉ định kiểm tra, bắt đầu viết: "Được rồi, ta sẽ sắp xếp cho anh đi chụp cộng hưởng từ đầu."
"Bác sĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tâm tư của mẹ Trương Vi, sợ rằng những gì Tạ Uyển Oánh nói đã thành sự thật.
"Tiểu não của hắn có khả năng xảy ra vấn đề. Cụ thể thì phải chờ kết quả kiểm tra mới biết rõ được." Bác sĩ Lỗ nói.
Mẹ Trương Vi và Trương Lập: A?!
* Thời gian trôi thật nhanh, ngày thực tập thủ nhi của Tạ Uyển Oánh và các bạn cũng đến hồi kết thúc.
Như đã hẹn trước, sau khi tan làm, Tào Chiêu thân là thầy đã mời mấy sinh viên của mình đi ăn một bữa cơm. Sau khi ăn cơm xong, lúc các bạn chuẩn bị về, Tào Chiêu đã đặc biệt giữ tiểu muội muội ở lại.
Tạ Uyển Oánh đại khái đoán được là vì chuyện xảy ra buổi sáng hôm nay.
Thần tiên ca ca này là nín nhịn cả một ngày, bây giờ mới bắt đầu muốn cằn nhằn nàng.
Tào Chiêu đưa nàng về văn phòng của mình, chỉ vào đồ trên bàn làm việc: "Cái này ngươi cầm lấy."
Đưa cho nàng? Là cái gì? Tạ Uyển Oánh tiến lại gần, nhìn thấy cuốn sổ bìa da màu đen trên bàn, cầm lên mở ra: "Ghi chép?"
"Đó là những ghi chép ngoại khoa tim mà ta đã ghi lại hồi sinh viên y khoa, có thể sẽ có ích cho ngươi." Tào Chiêu nói.
Món quà này có chút nặng. Tạ Uyển Oánh hai tay cẩn thận nâng: "Cám ơn nhị ca!"
Tiểu muội muội siêu lanh lợi, lập tức đổi giọng gọi nhị ca.
Tào Chiêu xoay người lại, mỉm cười nhìn nàng không chớp mắt.
Tạ Uyển Oánh biết mình hơi mặt dày, người ta vừa đưa liền thu ngay.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận