Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1798 - Nhận được sự công nhận



Chương 1798 - Nhận được sự công nhận




Chủ nhiệm Phương không hiểu cô nên dễ lừa, nhận xong điện thoại quay trở lại, Tạ Uyển Doanh không dám nghĩ những mánh khóe này của cô có thể che giấu được đại lão giáo sư.
Ở trong sau khi cô đi ra ngoài Đỗ Mạnh n và Trương Thư Bình ngẩng đầu nghe lén, ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau: Chủ nhiệm Phương gọi điện thoại đến tìm cô, chẳng lẽ chuyện này là do người này làm sai?
Trương Thư Bình rất nhanh nhớ ra rằng bà và chú nhỏ của mình rất thích bạn học Tạ, có chút tỉnh ngộ.
Các đại lão thích bạn học Tạ không chỉ vì bạn học Tạ học hành thông minh, mà cô trong việc đối nhân xử đối thế càng thông minh hơn.
“Thật sự là do cô ấy làm à?” Đỗ Mạnh n ngạc nhiên, hàm như muốn rơi xuống, quay đầu lại, nhìn ba của mình.
Gương mặt học thuật luôn bình tĩnh trang nghiêm của Đỗ Hải Ủy đột nhiên bị sụp một góc, nụ cười ở khóe miệng như xua đi ánh mặt trời.
Biểu hiện này của ba, khiến cho Đỗ Mạnh n hoàn toàn nhìn đến ngây ngốc. Ba của cậu ở nhà rất ít khi cười, có thể nở nụ cười giống như trúng số độc đắc như thế này.
Đối với giáo sư mà nói, gặp được sinh viên như thế này là trúng số độc đắc quả không sai.trong tình huống giáo sư không tiện tố cáo, nếu như sinh viên có thể giúp giáo sư giải quyết khó khăn thì là giải pháp tốt nhất. Vấn đề trong chuyện này giáo sư cũng không dám lên tiếng, muốn tìm được sinh viên có dũng khí thông minh lại càng khó hơn. Cũng quả thật chỉ có học bá bạn học Tạ như này tính toán giỏi thời gian của thuốc và phẫu thuật mới có thể làm được “tố cáo chính xác” thế này.
Chỉ là giáo sưu, nghĩ thông suốt việc này cũng sẽ buồn cười.
“Chiều ngày mai, cậu dẫn hai em ấy đi sắp xếp tủ hồ sơ.” Đỗ Hải Uy dặn dò bác sĩ Tả Lương.
Lời nói của giáo sư Đỗ biểu lộ ra rằng muốn cho hai thực tập sinh bọn họ tiếp xúc với những tài liệu nghiên cứu lâm sàng quý báu nhất.
Trong khoảnh khắc Tạ Uyển Doanh và Cảnh Vĩnh Triết nghe thấy điều này, kinh ngạc đến mức mặt suýt chút nữa biến dạng.
Trước mặt bọn họ phòng khoa chuyển khoa, cho dù giáo sư đối xử tốt với họ đến đâu, những tài liệu nghiên cứu khoa là thứ không cho phép bọn họ đụng vào. Đừng nói là cho bọn họ giúp hay không giúp, mắt nhìn cũng không cho phép. Có rất nhiều tư liệu văn kiện khoa liên quan đến ứng dụng của các đề tài nghiên cứu khoa học lớn cấp quốc gia, có thể coi là tài liệu rất cơ mật.
Giáo sư Đỗ không phải bác sĩ trẻ tuổi là bác sĩ già ổn định. Không ngại đưa những bảo vật nghiên cứu khoa cho hai người trẻ tuổi bọn họ, là bởi vì nắm vững tâm lý của những sinh viên này.
Bác sĩ Tả Lương mỉm cười đồng ý.
Các giáo sư lâm sàng chỉ sợ sợ những thực tập sinh bình thường tiếp xúc với tài liệu nghiên cứu khoa, không phải vì họ sợ học sinh làm hỏng việc mà vì họ sợ sinh viên sẽ giống như Đỗ Mạnh n không giữ mồm giữ miệng, không hiểu chuyện nặng nhẹ, cuối cùng gây ra một thảm họa lớn. Bây giờ có vẻ như trình độ kỹ thuật và lý thuyết của hai thực tập sinh này cùng với việc đối nhân xử thế cách làm việc cũng đã đạt đến ngưỡng nghiên cứu khoa học.
Cảnh Vĩnh Triết nhìn trộm bạn học Tạ, hiểu rõ mình có thể cùng nhau nắm bắt được cơ hội là nhờ vào bạn học Tạ.
Trên đường trở vẻ tâm trạng vui vẻ, muốn hát một bài. Chỉ là bông tuyết bay phấp phới, đường rất lạnh. Chống chọi với cơn gió lạnh suốt quãng đường quay trở lại cổng trường, bạn học Cảnh bỗng nhiên gọi “Doanh Doanh” để gọi cô lại.
Mở cặp sách, Cảnh Vĩnh Triết lấy ra một bản hồ sơ bệnh án phô tô đưa cho cô: “Làm phiền cậu rồi.”
“Không có gì.” Tạ Uyển Doanh vội vàng nhận lấy hai tay, nói: “Cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi.”
Bạn học Tạ nói câu này rõ ràng khách sáo hơn nhiều. Khóe miệng đông lạnh của Cảnh Vĩnh Triết xệ xuống.
Cô nói không sai. Sinh viên y trẻ tuổi giống như cô lấy được lòng tin của từng bệnh nhân và người nhà là vượt mức quy định, chẳng khác nào nói người khác bằng lòng phó thác tính mạng sức khỏe của mình cho cô làm “chuột bạch” sinh viên y luyện tay. Vì vậy, cô phải nghiên cứu hồ sơ bệnh án của bệnh nhân một cách thật nghiêm túc và có trách nhiệm, tuyệt đối không thể phụ lòng hy vọng của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
“Tôi sẽ trả lời cho cậu nhanh nhất có thể.” Tạ Uyển Doanh hứa với bạn học Cảnh là người nhà của bệnh nhân này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận