Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3314: [3314 ] ai quyết định (length: 4073)

Con gái chỉ là để hắn vòng vo thôi.
Trong gió lại lần nữa truyền tới tiếng kêu cứu của Chu Sinh, hẳn là phát hiện hắn ở gần đó nên liều mạng gọi hắn qua.
Nói Chu Sinh kêu gọi người đến cứu mình thì chưa chắc. Việc la lớn kêu cứu mạng người dự tính tình huống sẽ không kém đến mức nguy hiểm sinh mạng, nếu không làm gì còn sức mà kêu người tới. Sự thật chứng minh, Chu Sinh muốn mạng già thì có khác gì kêu cứu mạng, không phải vì một mình hắn, mà là vì con trai hắn.
"Lão Tạ, cứu con trai ta, ta dập đầu cho ngươi."
Tạ Trường Vinh giật mình.
Người sinh trưởng ở thời đại kia, xu hướng trọng nam khinh nữ ở nhiều nơi khá nặng. Chu Sinh khi sinh được con trai thì dương dương tự đắc khoe khoang một trận với lão Tạ, người sinh con gái.
Thể hiện ở việc, Chu Sinh đã nhiều lần tổ chức tiệc rượu cho đứa con trai độc nhất này. Đám cưới của con trai, tiệc đầy tháng của cháu trai đều không thể thiếu. Làm to chuyện vui chỉ là muốn cho khách đến chiêm ngưỡng hắn. Chỉ tiếc lão Tạ không biết điều, lúc con trai Chu Sinh kết hôn thì không tới, đến dự tiệc đầy tháng cháu trai thì làm người ta ấm ức ở buổi tiệc.
Những chuyện nhỏ mọn này Tạ Trường Vinh không phải hoàn toàn không biết. Nếu không thì đã đến từ lâu chứ không phải cùng con dâu do dự mãi như vậy. Nhưng không còn cách nào, người sống trong xã hội thường là thân bất do kỷ. Không đến thì các loại tin đồn đầy trời nói hắn và con dâu quên mất tình nghĩa năm xưa cùng nhau xuống thôn quê, thật không có tim không có phổi. Đến thì có cái tốt là, bình thường hắn và con dâu không biết được một số tin tức, có thể nghe ngóng trên tiệc rượu. Giống tối nay, Chu Sinh đã vô tình tiết lộ cho hắn không ít chuyện.
Chu Sinh gọi người cứu con trai, còn con gái thì rõ ràng trước mắt, Tạ Trường Vinh vừa đi vừa lo lắng không yên.
Tạ Uyển Oánh đang ở lại đó chuẩn bị xử lý tình huống của tên lớp trưởng giả. Mấy bạn học gọi cô đến: "Cô Lưu ở đây, Tạ Uyển Oánh, mau đến đây xem tay của cô giáo."
Nhìn thì ra mọi người đang tìm một người bị thương khác.
Cô quay người đi qua xem xét, đến chỗ mọi người chỉ, ánh đèn pin chiếu vào, trong vòng sáng kia chỉ thấy cánh tay dính máu thịt, bị tảng đá lớn đè lên, chỉ còn sót lại nửa đoạn, có thể kết luận là hỏng rồi.
Hiện trường mọi người hít thở gấp gáp, ai nấy không dám nói lớn tiếng.
Nhìn thì thấy Lưu Tuệ và tên lớp trưởng giả có thể không phải hoàn toàn không biết gì, ít nhất Lưu Tuệ có chút ý thức, nghe được người khác nói chuyện.
"Tạ Uyển Oánh." Một bạn học ngồi xổm xuống, ghé tai vào miệng Lưu Tuệ nghe một hồi rồi ngẩng đầu nói với cô, "Cô Lưu bảo cô cứu cô ấy."
Không cần nói câu này, dù là người không quen cô cũng sẽ cứu.
"Cô Lưu nói tay của cô ấy..."
Chuyện này đâu phải một sớm một chiều có thể quyết định, cô chỉ là sinh viên y thôi.
Hai người bị đè nặng bị thương nặng, theo sự sắp xếp từ trước sẽ giao cho tào nãi nãi xử lý.
Sau khi nhận được thông báo, Tào nãi nãi vội vàng đến hiện trường xem xét tình hình người bị thương.
Một đường đội gió rét cùng nguy hiểm, leo dốc lên xuống, đối với một lão nhân bảy tám mươi tuổi mà nói, nghĩ cũng biết vô cùng khó khăn. Có lẽ vì là bác sĩ khoa chỉnh hình, biết ngày thường phải bảo dưỡng xương khớp như thế nào nên khi Tào nãi nãi leo lên leo xuống không cần phải vịn vào đầu gối như những cụ già khác, tố chất cơ thể vượt trội hơn hẳn những người cùng tuổi.
Trong bóng đêm, khi một lão nhân có khí sắc tốt, bước đi nhanh như bay xuất hiện trong tầm mắt mọi người, trong đầu ai nấy đều không khỏi hiện lên những hình ảnh kinh điển trong truyện võ hiệp. Những từ ngữ như tiên ông râu tóc bạc phơ, gừng càng già càng cay… đặt lên người Tào nãi nãi quả thật rất thích hợp.
Tào nãi nãi đến chỗ người bị thương.
Đôi mắt của vị học sinh Tạ đồng học nhanh chóng thuần thục quan sát tình hình hai người bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận