Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3164: [3164 ] chạy thoát thân làm đầu (length: 3918)

"Ngươi nói là viện trưởng bên các ngươi nói? Viện trưởng nào nói, viện trưởng bệnh viện nhỏ của các ngươi ấy hả, là viện trưởng bệnh viện khám bệnh ở chỗ nào?"
Cái tên nhóc ngốc nghếch này, Tạ Uyển Oánh và mấy bạn học ngốc nghếch của nàng chắc chỉ có loại bản lĩnh này, chỉ có thể ở chỗ khám bệnh mà thôi.
Nghe vậy, Ngụy đồng học ngẩng đầu nhìn về phía vị đại lão ở bên cạnh: Bác sĩ Đông, nàng nói Phương Trạch của các người là nơi khám bệnh ngoài da.
Là vấn đề của bệnh viện hắn, đến phiên mình trả lời, bác sĩ Đông nhận lấy điện thoại nói: "Xin chào, tôi là khoa ngoại thần kinh Phương Trạch, có chuyện gì sao?"
"Phương, Phương, Phương Trạch?"
"Đúng vậy. Bệnh viện Phương Trạch thủ đô, chỉ lớn hơn chỗ khám bệnh các ngươi một chút thôi, có mấy tòa nhà, khu nằm viện, khu khám bệnh đều có, phòng phẫu thuật cũng có mấy chục gian." Bác sĩ Đông giới thiệu sơ lược về diện tích bệnh viện của mình cho đối phương.
"..."
"Không biết Phương Trạch sao? Nếu không thì như vầy, cô hỏi người nào hiểu biết về y học ở gần đó thử xem, hỏi họ xem ở thủ đô, bệnh viện nào chữa bệnh về não có tiếng một chút, chắc là sẽ có tên Phương Trạch của chúng tôi." Đại lão Đông khiêm tốn nói, không hề tự khoe bệnh viện mình là nhất.
Sao nàng lại không biết Phương Trạch, đó chính là bệnh viện khoa não đứng đầu cả nước. Chu Nhược Mai giọng nói lắp bắp run run: "Đây có phải là điện thoại của cháu ngoại gái ta không?"
Đối phương nghi ngờ cái này nghi ngờ cái kia, để lộ ra mục đích thật sự. Ánh mắt bác sĩ Đông lóe lên, nói: "Đây đúng là điện thoại của Tạ Uyển Oánh. Điện thoại của cô ấy rớt ở phòng họp. Chúng tôi lát nữa còn phải họp. Ngày mai có ca mổ lớn, cô ấy là thành viên chủ chốt của đội phẫu thuật nên phải tham gia."
Cái gì? Tạ Uyển Oánh muốn tham gia phẫu thuật khoa ngoại thần kinh của Phương Trạch?
Chu Nhược Mai chắc chắn trăm phần trăm mình nghe nhầm, nói: "Cháu ngoại gái tôi học ở quốc hiệp, không thể nào thực tập ở Phương Trạch."
"Chúng tôi hợp tác làm phẫu thuật với khoa ngoại thần kinh của quốc hiệp." Bác sĩ Đông không cho bà ta cơ hội đoán sai.
Trong lòng Chu Nhược Mai đang cãi cọ, không thể, không thể, tuyệt đối không thể nào.
"Ta hiểu rồi, bà tới để cổ vũ động viên cô ấy chứ gì."
Đại lão Đông từ trước đến nay ăn nói rất có tài.
Lời hắn vừa dứt, "bốp", điện thoại đối diện đã cúp máy.
Ở khoản cúp máy này, hai chị em nhà họ Chu giống nhau y đúc, vừa nghe thấy người lớn tuổi nói chuyện liền cúp máy, chạy trối chết là nhất.
Mặt Chu Nhược Mai trắng bệch như nến.
"Cô biết chuyện gì không?" Bác sĩ Đông quay đầu hỏi Tào Dũng.
Tào Dũng không nói, chờ sau khi nghe tiếng bước chân tới gần.
Trong phòng mọi người đều im lặng, là Tạ đồng học đã quay lại.
Ngụy Thượng Tuyền sờ sờ ngực, đứng dậy, quay mặt về phía Tạ đồng học đang đi đến, chuẩn bị chủ động khai báo: "Oánh Oánh, vừa có điện thoại gọi tới, tớ giúp cậu nghe."
Chỉ mong cái tên học tra này của mình không làm mất mặt Tạ đồng học.
Tạ Uyển Oánh không cần nghĩ ngợi nói: "Cám ơn cậu."
Trong lòng Ngụy đồng học bỗng dưng cảm động.
Tạ đồng học có một điểm tốt là không giống như một số người cứ hay nghi ngờ này nọ, mà cô vô điều kiện tin tưởng người trong lớp, kể cả tin tưởng cả cái tên học tra này.
Ngụy đồng học sao có thể là học tra thật sự chứ, người ta là cao tài sinh thi đậu vào ban tám năm của quốc hiệp. Tạ Uyển Oánh đối với việc này không hề nghi ngờ.
Từ trong tay bác sĩ Đông cầm lấy điện thoại của mình, Tào Dũng tự tay đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Gặp ánh mắt của sư huynh Tào, Tạ Uyển Oánh cố gắng giữ bình tĩnh mỉm cười.
Thấy cô cười, Tào Dũng khi đưa điện thoại cho cô đã nắm tay cô một cái.
"Oánh Oánh." Hà Hương Du một đường tìm đến phòng họp, nhìn thấy cô liền xông vào, hưng phấn nói: "Cậu biết không? Ngày mai tớ muốn giúp cậu."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận