Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3356: [3356 ] ăn đến phúc lợi (length: 4095)

"Ba, chỗ này có bán sữa bò." Tạ Uyển Oánh nhanh chân hơn một bước, tìm trước cho cha một cửa tiệm tốt, đồng thời, không quên liếc mắt cảm kích sư huynh.
Bỏ tiền mua một thùng sữa bò mạch nha trẻ em, Tạ Trường Vinh vội vàng rút một chai đưa cho em bé đang có mặt: "Nè, chắc con đói rồi, uống trước đi."
Chị xinh đẹp và ba đối xử với em bé thật tốt. Em bé Tào Trí Nhạc có thể cảm nhận được điều đó, sau khi nhận lấy chai sữa, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lên, nở nụ cười tươi rói, miệng nhỏ lễ phép nói: "Cảm ơn ông ạ."
Tiếng cảm ơn ông của bé khiến Tạ Trường Vinh lập tức mặt mày hớn hở, không nén được vui mừng, bàn tay xoa xoa đầu bé.
Tiếp theo để phối hợp chương trình của tam thúc, em bé Tào Trí Nhạc ngoan ngoãn để ba của chị xinh đẹp dắt tay, vừa cầm hộp sữa bò cắm ống hút hút hút, đóng vai một em bé đáng yêu.
"Uống từ từ thôi, không cần gấp, cả thùng này là của con." Tạ Trường Vinh lo lắng em bé bị nghẹn mà nói. Ngoài tay đang nắm tay em bé ra, một tay khác của ông xách thùng sữa bò của em bé. Những người khác định đưa tay giúp ông xách vali, đều bị ông từ chối.
Mọi người thấy vậy liền hiểu, ba của đồng chí Tạ thích trẻ con quá mức bình thường, biểu hiện cưng chiều em bé một cách siêu cấp, hình như hơi vượt quá dự liệu của mọi người. Bởi vì đồng chí Tạ cùng mẹ của đồng chí Tạ là bà Tôn Dung Phương không có biểu hiện như vậy đối với trẻ con.
Tạ Uyển Oánh cũng không thấy lạ, ba của nàng từ trước đến giờ vốn như vậy, thích nhất con trai. Em bé Tào Trí Nhạc vừa vặn đáp ứng những điều kiện về một cậu bé xuất sắc trong tư tưởng trọng nam khinh nữ của ba nàng.
Đi cùng với ông, Tào Trí Nhạc không quên liếc nhìn chị gái. Đúng như dự đoán, chị gái đang đi cùng tam thúc. Không còn cách nào khác, em bé bĩu môi. Giống như lời bà nội nói, Tào Trí Nhạc này đành chịu, chị gái xinh đẹp là của tam thúc. Nhưng mà bé vẫn có thể vụng trộm liếc nhìn, rồi lại nghe lén xem tam thúc và chị gái nói thầm những gì.
"Tối qua thế nào?" Tào Dũng hỏi.
Sư huynh đang hỏi về tình hình cấp cứu bệnh nhân tối qua sao? Tạ Uyển Oánh nói thật: "Vết thương do bị đè tương đối khó xử lý."
Tối qua coi như đã cho nàng thêm một kinh nghiệm cấp cứu quý báu. Nếu như không phải tối qua, nàng chưa qua khoa chỉnh hình thì căn bản không có cơ hội học hỏi về phẫu thuật cấp cứu chỉnh hình. Mà ở những nơi cấp cứu như thế này, người bệnh về chỉnh hình lại nhiều nhất, biết chút kiến thức chỉnh hình là yêu cầu bắt buộc.
Điều khiến nàng khâm phục không ngớt là hai vị lão đại trịnh nãi nãi và tào nãi nãi, không biết năm đó hai người đã làm thế nào mà vượt qua vòng vây để trở thành nữ chuyên gia chỉnh hình.
Nàng muốn biết về nãi nãi của hắn, Tào Dũng có thể cung cấp chút thông tin nội bộ, nói: "Ba của nãi nãi ta là bác sĩ chỉnh hình."
Tào nãi nãi là người phụ nữ kế nghiệp của cha. Tạ Uyển Oánh trong lòng chợt xao động.
Nói đúng hơn là có chút ghen tỵ đi.
Trên thế giới, người cha tốt mang theo con gái liều mình vì sự nghiệp không hẳn đã có.
Giống như nhà bác sĩ Diệp của bọn họ, cha của bà ấy cũng là một bác sĩ.
Thời đó, phụ nữ làm theo nghề y của gia đình không phải là ít.
Mỗi một thời đại có đặc điểm của nó. Sau này, việc con cái bác sĩ không thích nối nghiệp mà trở thành chủ lưu là do hệ thống giáo dục đại học hoàn thiện hơn, ngưỡng cửa để vào học và theo ngành y thấp xuống, nguồn sinh viên tăng lên gấp bội, sự cạnh tranh ngày càng gay gắt. Người trẻ tuổi không đủ ý chí lực khó có thể theo đuổi sự nghiệp trong giới y học cạnh tranh nhiều năm như vậy.
Gia đình bác sĩ vốn dĩ thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Con cái của họ không phải lo lắng về kinh tế sau này, vì vậy không chọn những ngành nghề cạnh tranh nữa mà chọn những ngành thảnh thơi hơn, đó là suy nghĩ rất thực tế.
Nàng, Tạ Uyển Oánh, sống ở thời đại này, là được hưởng phúc lợi từ sự phát triển giáo dục của đất nước, để từ đó có được cơ hội vượt qua các tầng lớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận