Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1176: Kết thúc khóa học



Chương 1176: Kết thúc khóa học




Chương 1176: Kết thúc khóa học
Cho dù là nói nhảm, thì cũng phải nói. Lương Bách Xuyên lại động viên người bệnh, công việc bận rộn nên chào đi trước, lúc rời đi nói với tất cả các bác sĩ ở hiện trường: “Mọi người vất vả rồi.”
“Không có gì, viện trưởng Lương. Giáo sư Lỗ là giáo sư của chúng tôi mà.” Một trong hai bác sĩ Quốc Hiệp trả lời ông ấy như vậy.
Vốn dĩ đây chính là việc của mọi người.
Trương Hoa Diệu đích thân đưa ông ấy đi đến cửa, trên đường đi hai người chắc chắn tiếp tục nói về công việc của Quốc Trắc.
Sức khỏe của giáo sư Lỗ ngày một chuyển biến tốt hơn. Chuyện tốt đi đôi. Mẹ Dương Dương xuất viện. Anh Hồ sau khi điều trị định kì xuất viện trước, chọn ngày trở lại khoa gan mật để làm phẫu thuật lấy sỏi thận. Tạ Uyển Doanh chào đón lần đầu tiên làm bác sĩ mổ chính ở khoa gan mật.
Thay vì để cho hai bác sĩ giống như “oan gia” làm phẫu thuật cho anh ta, chi bằng tìm bác sĩ khám ra bệnh làm phẫu thuật cho anh, Hồ Chấn Phàm nghĩ đơn giản như vậy. Liễu Tịnh Vân tự hiểu rõ bản thân, không tranh dành gây mê cho bạn trai mình.
Tiểu giải phẫu, Tạ Uyển Doanh chắc chắn sẽ hoàn thành thuận lợi. Sau một cuộc phẫu thuật nội soi nhỏ, Tạ Uyển Doanh cuối cùng cũng đấu tranh được để Cảnh Lăng Phi và Phạm Vân Vân lên bàn mổ kéo retractor, nhiệm vụ dạy học tập coi như cầu được ước thấy. Sau ba tuần giáo sư Lỗ xuất viện, nghe nói cứ ba tháng phải trở lại hóa trị, trước đó, cô phải kết thúc khóa học.
Tống Học Lâm cùng lúc đi với cô trực tiếp đến khoa ngoại thần kinh đối diện. Đa phần người trong bệnh viện vừa mới biết được, Tống Học Lâm sẽ ở lại khoa ngoại thần kinh.
Bác sĩ Tống muốn theo đàn anh Tào làm việc. Đôi lúc Tạ Uyển Doanh nghĩ, cảm thấy hơi ngưỡng mộ. Bởi vì ai cũng biết đàn anh Tào là người tốt. Giống như lớp trưởng lớp bọn họ, lúc kết thúc khóa học từ khoa ngoại thần kinh chuyển sang khoa nội tim mạch, lưu luyến không muốn rời đi, nói cái gì cũng muốn tương lai ở lại khoa ngoại thần kinh.
Các bạn học cùng lớp cho rằng sau khi cô kết thúc khóa học sẽ cùng với lớp trưởng tập hợp ở khoa nội tim mạch một khoa nội lớn nhất của Quốc Hiệp.
Khi nhận được thông báo chuyển đến khoa nội hô hấp, không phải bản thân Tạ Uyển Doanh bất ngờ, mà là những người khác.
“Tại sao lại để em ấy đi đến khoa nội hô hấp, không phải đi đến khoa tim mạch cũng không phải là đến khoa nội tiêu hóa của chúng ta sao?!” Khương Minh Châu cả ngày trông ngóng tiểu sư muội đến khoa mình thực tập, không chỉ là thất vọng, mà là hoàn toàn không thể hiểu được.
Khoa nội hô hấp, ở Quốc Hiệp cũng không như thế nào. Lợi ích kinh tế của khoa thuộc dạng trung bình. Về mặt học thuật, khoa nội hô hấp không nhiều lão làng như khoa tim mạch và khoa tiêu hóa, ngay cả khoa nội tiết miễn dịch cũng không bằng. Đừng thấy khoa sau giống như một phòng khoa nhỏ, nhưng các giáo sư khoa miễn dịch của Quốc Hiệp là những chuyên gia miễn dịch hàng đầu cả nước.
Các đàn chị hoang mang, Tạ Uyển Doanh vẫn luôn là thực tập tin tưởng giáo sư sắp xếp, không có bất kì ý kiến gì, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến khoa hô hấp.
Trước khi rời đi, thường phải đi đến phòng giáo sư tạm biệt.
Vào đêm trước khi cô và bác sĩ Tống rời đi, đàn anh Đào một mình mời bọn họ đi ăn cơm cảm ơn bọn họ đã hộ trợ công việc của anh ta ở khoa này.
Nhất định phải nói, đàn anh Đào thật khách sáo.
Trong bữa ăn, mọi người không cần trực ca đêm ngày mai được nghỉ ngơi, Hà Quang Hứa mang theo một chai rượu vang đỏ chiêu đãi hai người mới bọn họ kết thúc khóa học.
Lúc này là tháng mười, mùa thu đã đến, trước tiên dọn lên một nồi lẩu dê.
“Cậu đến khoa ngoại thần kinh ở đối diện chúng tôi, có thể thường xuyên quay trở lại nói chuyện.” Hà Quang Hứa vỗ vai Tống Học Lâm, dặn dò.
Tống Học Lâm vẫn giống như trước đây, nhàn nhạt vâng một tiếng.
“Doanh Doanh.” Đào Trí Kiệt quay đầu, đôi mắt xinh đẹp cười lấp lánh nhìn Tạ Uyển Doanh hỏi: “Cậu ấy đi đến khoa ngoại thần kinh, em có muốn đi theo đến khoa thần kinh không?”
Sau khi giáo sư Lỗ thuận lợi xuất viện, cuối cùng đàn anh Đào cũng đã cười, nụ cười khôi ngô như gió xuân.
Tạ Uyển Doanh đặt đũa trong tay xuống, cẩn thận trả lời: “Phải xem khoa người ta có cần em không đã.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận