Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 129 - Nhà của viện trưởng (1)



Chương 129 - Nhà của viện trưởng (1)




Nhạc Văn Đồng nhanh trí nói với các giáo sư: "Bên ngoài có bệnh nhân của thầy Lý ạ, em được nhận lệnh đến đón. Vả lại em cũng tương đối hiểu rõ tình hình của người đó không phải rất nghiêm trọng, có thể cho ngủ trước ở ngoài hành lang, sau đó đợi ngày mai chuyển lại về giường."
Có lý!
Các tiền bối lâm sàng rất nhanh đã đưa mắt nhìn nhau. Chu Hội Thương lập tức gọi điện thoại cho giáo sư Lý.
Giáo sư Lý ở phía bên kia nghe thấy cô bé 7 tuổi sắp mất ba, đồng ý đi nói chuyện với bệnh nhân về việc dọn giường.
"Đưa ông ấy đến phòng giải phẫu trước đi." Chu Hội Thương kết thúc cuộc gọi, chỉ huy Nhạc Văn Đồng.
Nhạc Văn Đồng tuân theo chỉ thị của bác sĩ lâm sàng, cùng y tá đưa ba Lưu ra khỏi phòng cấp cứu, chuẩn bị trước khi vào phòng phẫu thuật. Về phần người bệnh ban đầu kia, chờ sau khi hoàn thành các thủ tục, y tá sẽ đưa họ vào khoa ngoại tim. Bởi tình trạng của anh ta cũng không nặng, không cần phải xử lý gấp.
Bác sĩ cùng y tá đẩy ba Lưu ra ngoài.
Trong đám đông, một cô bé bảy tuổi chạy đến, nhìn về phía giường bệnh: "Ba, ba ổn không ạ?"
Lúc này, ba Lưu vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm, vẫn đang bị tử thần kéo lấy. Nghe thấy lời của con gái, ông gắng sức mở mắt ra: "Tranh Tranh, ngoan, nghe lời bác sĩ đi con...."
Thì ra bé gái tên là Tranh Tranh.
Một nhóm bác sĩ cùng y tá nhìn thấy tình cảnh này, thực sự rất làm cho lòng người đau xót.
Thế nên, bác sĩ Lâm lại muốn mắng người nào đó rồi, cầm điện thoại di động lên gọi điện. Kết quả người ta chậm chạp không thèm nghe.
Tạ Uyển Doanh vốn nên cùng đàn anh ở lại phòng cấp cứu, thấy vậy thì nói với Hoàng Chí Lỗi: "Đàn anh, em đi chăm sóc em ấy được không ạ?"
"Đi đi." Hoàng Chí Lỗi đồng ý, cho rằng để cô bé đi cùng bác sĩ nữ sẽ tốt hơn. Huống hồ, y tá còn nói rằng nên đưa con bé đến trạm y tá, bọn họ đều bận rộn không thể chăm lo cho đứa nhỏ.
Tạ Uyển Doanh chủ động đi tới, nắm lấy bàn tay nhỏ của bé gái.
Tranh Trang ngẩng đầu nhìn cô, miệng nhỏ khẽ cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cau lại nở một nụ cười như ánh mặt trời từ trong mây đen, nói: "Có chị bác sĩ ở đây thì em với ba yên tâm hơn rồi. Khẳng định ba sẽ không có chuyện gì đâu ha."
Chỉ có thể nói đứa nhỏ này thật thông minh, nhìn cũng biết con bé xông vào phòng muốn cứu ba mình.
Tạ Uyển Doanh cảm giác vai mình trĩu nặng đi, cố sức nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của đứa trẻ.
Bên này Chu Hội Thương đang giúp bác sĩ Lâm chuyển giao hết bệnh nhân, cùng bạn học cũ Nhậm Sùng Đạt bước ra khỏi phòng cấp cứu. Ba người hẹn nhau đến nhà viện trưởng Ngô chúc tết rồi ăn sủi cảo, hiện giờ thời gian đã muộn, cả hai cũng bước nhanh hơn.
Trời tối đen, đã gần bảy giờ.
Tới cửa nhà viện trưởng Ngô, leng keng, bấm chuông.
Người ra mở cửa là Tưởng Anh, vợ của viện trưởng Ngô.
"Mấy đứa đến rồi à." Tưởng Anh nhiệt tình vẫy tay với bọn họ: "Mau vào đi. Sủi cảo chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ người đến đông đủ thì cho vào nối nấu thôi."
Không biết tối nay còn có bao nhiêu người đến nhà viện trưởng Ngô ăn sủi cảo.
Chu Hội Thương cùng Nhậm Sùng Đạt đi vào bên trong, chỉ thấy Tào Dũng ngồi một mình trong phòng khách, bận rộn giúp phu nhân Tưởng Anh gói sủi cảo.
Nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, Tào Dũng xắn tay áo lên nghỉ ngơi, giục hai người: "Nhanh tới giúp tôi đi, đừng đứng đực ra ở đó nữa."
Chu Hội Thương cùng Nhậm Sùng Đạt đặt trái cây và kẹo xuống, rửa tay, ngồi xuống cùng giúp Tào Dũng gói sủi cảo.
Lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tưởng Anh không biết lại có thêm ai tới, lầu bầu nói: "Tối nay người đến cũng thật nhiều. Chẳng lẽ mỗi người đều nhận được tin tức, biết lão Ngô nhà cô vì công việc mà ban ngày không có nhà, chỉ có tối mới trở về hay chăng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận