Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2168: [2168 ] không cái gì hảo sợ (length: 4063)

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, mọi người chờ một lát, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của Đàm Khắc Lâm vang lên: "Muốn đi nặng."
Ba chữ này thể hiện rõ sự cam kết của hắn trong việc hoàn thành tốt trách nhiệm trông coi.
Xú uế. Bên trong phòng nồng nặc mùi phân và nước tiểu như bão tố.
Sau khi được rửa ruột, đứa bé có vẻ muốn đi tiêu.
Việc đi tiêu được là một chuyện tốt, cả đám người chỉ sợ ruột đứa nhỏ bị tắc nghẽn không ra được, từng bác sĩ một cúi đầu kiểm tra tình hình của đứa nhỏ với vẻ lo lắng: có đi được không?
Tạ Hữu Thiên có thể cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang dồn vào mình, khiến cho thân thể bé nhỏ của hắn càng thêm run rẩy.
"Không sao đâu. Anh nói với em nhé, nếu muốn đi thì cứ đi. Anh ôm em vào nhà vệ sinh, được không?" Tào Dũng nói nhỏ bên tai đứa bé.
Nghe thấy tiếng của anh Tào, hai tay Tạ Hữu Thiên lập tức giơ lên vội vàng gật đầu, cậu bé sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Tào Dũng lập tức bế đứa nhỏ lên.
Người chắn ở cửa nhanh chóng tránh ra.
Hoàng Chí Lỗi thấy vậy liền cầm theo gói khăn giấy chạy chậm theo vào nhà vệ sinh.
"Ta thấy, tình hình này là có thể đi ra rồi." Các bác sĩ còn ở trong phòng vui mừng bàn tán xôn xao.
Điều người ta sợ nhất chính là đại tiểu tiện không thông.
Tình hình của bệnh nhân đã có chuyển biến tốt, thông báo cho người nhà. Vậy mẹ Tạ đâu?
Tôn Dung Phương vẫn luôn ngồi bình tĩnh ở phòng bên cạnh, phó thác toàn bộ con trai cho bác sĩ mà không hề lo lắng.
Người đi cùng là Ngô Lệ Tuyền cảm thấy vô cùng bội phục mẹ nuôi, vậy mà một chút cảm giác khẩn trương cũng không có.
Một đám chuyên gia cao cấp của bệnh viện tam giáp vây quanh con trai nàng, còn có cả giáo sư nhi khoa nước ngoài tại chỗ. Tôn Dung Phương cảm thấy không có lý do gì để bản thân và con trai phải sợ hãi. Điều mà người nhà nên sợ chính là bác sĩ xem thường bệnh nhân chứ không phải bác sĩ quá chú trọng bệnh nhân.
Trong thực tế lâm sàng, sai sót y khoa thường phát sinh khi bác sĩ không coi trọng hoặc thờ ơ với bệnh tình của bệnh nhân. Người nhà thông minh chỉ mong bác sĩ luôn quan tâm nhất đến bệnh nhân nhà mình mỗi ngày.
Nghe nói con trai đã đi tiêu được, Tôn Dung Phương nghĩ: Quả nhiên là vậy, không có gì đáng sợ cả.
"Cô ơi, uống miếng trà." Ân Phụng Xuân pha một tách trà hồng, bưng đến kính dâng mẹ vợ tương lai. Bệnh nhân không cần hắn đi theo xem, có Tào Dũng ở đó, lại một đám đại lão ở đó nữa, hắn quả thật không có chỗ để chen vào. Chi bằng ở lại đây cùng bạn gái và người nhà bồi cạnh nhau.
"Cảm ơn cháu, bác sĩ Ân." Nhận lấy nước trà, Tôn Dung Phương chân thành cảm ơn, quay sang nhỏ giọng nói với con gái nuôi, "Bác sĩ Ân này biết quan tâm người khác."
Mẹ nuôi ý tại ngôn ngoại là nói con gái mình có con mắt chọn bạn trai, Ngô Lệ Tuyền hơi cúi mặt, má có chút ửng hồng.
Tôn Dung Phương không phải hoàn toàn không biết câu chuyện quá khứ của con gái nuôi, không giống như con gái ruột của mình không hiểu chuyện.
Trong mắt bà, Ân Phụng Xuân và Phương Cần Tô là hai người hoàn toàn khác nhau. Các đường nét khuôn mặt thoạt nhìn thì có vẻ khá giống nhau, nhưng trừ vẻ bề ngoài, tính cách và tất cả các khía cạnh khác đều khác xa nhau, hai người không có điểm nào tương đồng.
Năm xưa Phương Cần Tô quen Ngô Lệ Tuyền khi cả hai còn là học sinh chưa trưởng thành, không chín chắn, điểm này có thể khẳng định. Nhưng mà, có những thứ ở một người đã hình thành từ sớm, sẽ không thay đổi vì lớn lên. Ví dụ, hoàn cảnh gia đình có ảnh hưởng không thể tránh khỏi đến quá trình trưởng thành của một người.
Bộ não của trẻ nhỏ trong quá trình phát triển có một mô hình học tập hành vi gọi là bắt chước, sẽ vô thức bắt chước những thói quen của người nhà. Đây là dấu ấn mà gia đình để lại trên mỗi người, thực sự là dấu hiệu rõ ràng cho thấy người này là con cái của gia đình nào, không thể tẩy xóa được.
Phương Cần Tô là đứa trẻ như thế nào? Là một đứa trẻ xinh đẹp, hào hoa, được rất nhiều người yêu thích, hơi mắc "bệnh công tử". Tôn Dung Phương chỉ nhớ rõ rằng đứa trẻ đó biết rõ mẹ mình không thích Ngô Lệ Tuyền, vẫn cứ cố tình tìm Ngô Lệ Tuyền ra chơi hơn nữa còn để cho mẹ mình biết, hỏi rằng trong lòng đứa con trai này có thể ẩn chứa tâm tư gì.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận