Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3290: [3290 ] lộ ra nguyên hình (length: 3946)

Cùng đám người này xé rách mặt, nàng tuyệt đối sẽ không cho rằng là sai. Đám người này đừng tưởng rằng mấy năm trôi qua có thể thay đổi, ký ức trước khi trùng sinh vẫn còn rõ rành trước mắt. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chuyện của A Thải đã chứng thực điều đó.
Hai cá nhân có giá trị quan bất đồng, vốn dĩ đã là hình thái thề không đội trời chung.
Sau khi trùng sinh, nàng vẫn luôn cho rằng đám người này so với Hồ Hạo, Trương Vi còn tội ác tày trời hơn. Bởi những người này đối xử với người khác, là thuộc về kiểu chèn ép tập thể, khi công kích người khác về tinh thần thì không hề nương tay, cho rằng không động đến nắm đấm thì không sao, nhưng thực tế lại còn lợi hại hơn cả nắm đấm.
Ngàn vạn lần không nên coi thường những công kích tinh thần như vậy.
Kết cấu đại não của loài người cho thấy, thứ chủ đạo sự sinh tồn của ngươi chính là đầu của ngươi, nếu như ngươi muốn sống sót, tuyệt đối không thể tránh được việc não bộ phải khỏe mạnh hoạt động.
Bởi vậy con người là sinh vật có trí tuệ cao cấp, không giống những sinh vật khác trên địa cầu, con người sẽ suy nghĩ về giá trị tồn tại của chính mình.
Nếu giá trị quan sinh tồn của một người bị phá hủy, sẽ tạo ra kết quả gì? Hãy tham khảo cha của nàng, cha mẹ nhà họ Ngô, tham khảo những bệnh nhân khoa ngoại thần kinh. Nhẹ thì u uất, nặng thì tự sát mà chết.
Có thể thấy, những tranh chấp thoạt nhìn như chuyện nhỏ không động tay chân, thực ra đều là công kích tàn nhẫn vào chức năng của bộ não đối phương, cuối cùng dẫn đến bi kịch cho cuộc đời của người khác.
Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng nói chỉ là chửi bới trên đầu môi mà không động tay chân thì không phải là tội.
Người xấu trời sinh đã lĩnh ngộ được điều này, luôn hiểu cách lợi dụng loại vũ khí công kích này hơn so với người tốt lương thiện hay nhẫn nhịn. Giống như cô chủ nhiệm Lưu Tuệ tới nhà nàng, đã dẫn đầu áp dụng hàng loạt đòn công kích tinh thần, khiến mẹ nàng chỉ có thể quay lại tự xét xem mình và con gái có sai không.
Lưu Tuệ đột nhiên lảo đảo một bước dài về sau, nàng cho rằng Tạ đồng học chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông để đối phó bọn họ, kết quả không chỉ như vậy. Không hiểu vì sao, cơ thể nàng bắt đầu run rẩy, giống như chiếc lá rụng bay trong gió, sắp ngã đến nơi. Điều này khiến cho biểu tình và cơ thể nàng trông giống như người trúng gió vậy.
Những học sinh đi theo sau nàng gây sóng gió cũng đã trở nên câm lặng. Từng người từng người, con ngươi của họ chạm phải ánh mắt của Tạ đồng học, trong mắt không khỏi lộ ra sự kinh hoảng thất thố. Tất cả đều đồng loạt lùi về phía sau cùng với Lưu lão sư, tính toán tìm chỗ ẩn nấp.
Trước mặt Tạ đồng học, bọn họ giống như lũ quỷ lộ nguyên hình, đang múa may loạn xạ.
Tạ Uyển Oánh cũng không làm gì, bất quá là dùng con mắt ba chiều quét qua bộ não của đám người này.
Quả nhiên, đó là một đám người có bộ não "dị thường", không tuân theo giáo dục chính quy để trưởng thành với tam quan đúng đắn. Gặp phải con mắt của bác sĩ, thì sợ hãi đến tột cùng, tất cả đều bị "bệnh ma" khống chế, đạt tới trạng thái "bệnh thời kỳ cuối".
Nghĩ tới đây, Tạ Uyển Oánh không khỏi bật cười. Từ khi đến khoa ngoại thần kinh, bản thân mình đã bị lây nhiễm thói quen yêu thích sờ mó đầu người rồi.
Rất nhiều người nói Tống bác sĩ giống mèo. Tống bác sĩ là một thiên tài khoa ngoại thần kinh đích thực, chắc chắn đã sớm nhận ra điểm này hơn nàng.
Giống như một con mèo quan sát rất nhiều bộ não bệnh tật trong xã hội loài người, thú vị biết bao nhiêu. Nói đúng hơn, Tống bác sĩ là một con mèo bác sĩ chuyên xem xét não người.
"Ngươi, ngươi, ngươi cười cái gì?" Giả lớp trưởng lần nữa dẫn đầu, cố gắng bảo vệ bộ "não bệnh tật" của mình không bị ảnh hưởng bởi nụ cười của nàng.
"Ta cười là cười khổ thôi." Tạ Uyển Oánh bình thản nói.
Trong lòng đám người này, từng đợt từng đợt khí lạnh như bão táp kéo đến.
Ánh mắt của Tạ đồng học lúc này, cộng với nụ cười trên mặt nàng khiến cả bọn rùng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận