Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 714: Được đàn anh quan tâm



Chương 714: Được đàn anh quan tâm




Chương 714: Được đàn anh quan tâm
Sau đó, giáo sư nhìn qua cô không sao, đưa cho cô một cái khăn mùi xoa, thản nhiên cầm băng gạc giúp lau sạch vết máu xung quanh.
Tống Học Lâm đứng đối diện một mực giữ chặt móc câu, ráng sức hơn nhiều so với cô. Nhưng mà người ta là kỳ tài, căn bản không cần kéo đến mức toát mồ hôi, sắc mặt tự nhiên bình tĩnh. Duy chỉ có lúc liếc nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt sâu thăm thẳm dường như bắn kim ra dò hỏi cô xem đầu óc cô phát triển như thế nào.
Phẫu thuật xong, sử dụng hết thời gian sáu giờ, tất cả đều thuận lợi.
Đào Trí Kiệt đứng bên ngoài nói chuyện với người nhà bệnh nhân xong, sau khi trở về tìm kiếm hai người vận chuyển khí quan hôm nay.
Y tá trưởng nói cho anh biết: "Bọn họ đi ăn cơm, cả ngày nay chỉ ăn hai bữa ăn nhanh trên máy bay."
Nhận được tin tức, Đào Trí Kiệt bỗng nhiên nhíu mày một cái.
Trở lại văn phòng bác sĩ trong phòng bệnh, Tạ Uyển Doanh và tiền bối Khâu Thụy Vân mở rộng miệng ra, nhoàm nhoàm nhoàm, điên cuồng húp mì sợi. Trên máy bay chẳng có cái gì ngon, chỉ có một ít món lấp tạm dạ dày, hại bọn họ chóng chết đói.
Nhìn bộ dạng ăn điên cuồng của bọn họ, tay trái Hà Quang Hữu chọc vào trên lưng, lông mi nhún nhún, hơi đau lòng, nói với họ hai câu y như bà mẹ già: "Đã biết trước trên đường không có thời gian ăn cái gì, sao hai người không mang theo một ít bánh quy và nước bên người? Lúc ngồi giữa xe có thể cầm cự được."
"Lên máy bay phải kiểm tra an ninh, khó mang theo bánh quy với nước lắm." Khâu Thụy Vân vừa ăn bên cạnh vừa đáp: "Hơn nữa trên máy bay có cung cấp đồ ăn miễn phí, chúng tôi cũng ăn rồi."
"Đủ cho cậu ăn à?" Hà Quang Hữu dò xét người cao lớn này.
Dựa theo dáng người bóng rổ đạt chuẩn của Khâu Thụy Vân, lượng cơm ăn ngày thường cũng gấp đôi người khác.
Khâu Thụy Vân không phủ nhận, nhưng cũng không để ý, nói: "Không phải nhịn đói cả ngày không có gì ăn, ăn một ít bổ sung đủ lượng đường trong máu. Trên đường không có chạy bộ, toàn bộ chỉ ngồi xe, hai món trên máy bay vừa đủ tiêu hao."
Không hổ là bác sĩ, tính được cả số lượng tiêu hao và số lượng ăn uống, cho nên sinh lý cơ thể cực hạn chút cũng không bị ảnh hưởng xấu.
Hà Quang Hữu liếc qua anh ta: "Cậu chỉ lo cho cậu à?"
"Em ấy cũng ăn không đủ à?" Khâu Thụy Vân hỏi, nghiêng cái đầu, nhìn Tạ Uyển Doanh ngồi bên cạnh cắm đầu ăn mì giống như bụng ngựa ăn không đủ no không dừng tay mà nhe răng tiếp tục gặm bánh bao Tây u.
Chậc, Khâu Thụy Vân muốn nuốt lại những lời vừa nói ra miệng vào trong bụng.
Kỳ thực ăn xong một đống cơm mới biết, lượng cơm Tạ Uyển Doanh ăn không thể so sánh với một cô gái bình thường được.
Hà Quang Hữu ngoảnh đầu nhìn thấy Đào Trí Kiệt tiến đến, vượt lên trước kịp thời báo cáo: "Em đã phê bình bọn họ, bọn họ biết sai rồi, sau này sẽ nhớ mang theo đồ ăn."
Tiền bối Hà thật tốt, liên tục dài dòng, thời khắc mấu chốt không quên trợ giúp cho bọn họ, tránh cho bọn họ lần lượt nhận lời trách móc. Lãnh đạo đứng lên dạy dỗ là vô cùng nghiêm trọng.
"Tôi không đến đàm phán vấn đề này với bọn họ." Đào Trí Kiệt nói, hai tay đút vào trong hai túi áo khoác trắng đứng cùng Khâu Thụy Vân trước mặt hai người bọn họ.
Hai người kia ăn cạn bát mì, cầm thìa không dám buông, dùng sức cạo sạch đáy bát giả bộ như mình đang vội vàng ăn.
Tạ Uyển Doanh nhớ lại lời đàn anh Đào đã nói trong điện thoại: Có chuyện gì cứ trở về hơn hết.
Nguyên lai không phải không định nói bọn họ, mà lúc bọn họ trên đường khó mà nói rõ được tâm trạng lo âu sợ gặp chuyện không may, chờ sau khi họ trở về mới xem vấn đề nên xử lý hay không.
Về phần nói hai chữ phê bình, cô nhớ rất rõ, đàn anh Đào là người rất dễ nói chuyện.
"Trên đường hai người gặp chuyện gì làm trễ nải thời gian sao?" Đào Trí Kiệt hỏi, dĩ nhiên trong đầu anh nhớ kỹ đã nói qua từng chữ trong điện thoại với bọn họ.





Bạn cần đăng nhập để bình luận