Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 74 - Gia tăng (2)



Chương 74 - Gia tăng (2)




Sau chuyện Nhậm giáo chủ mang hai cái cờ thưởng tới thì cũng không có người nào trong ban đề cập với cô nữa.
Tạ Uyển Doanh cũng tưởng là lời đồn, giải thích: "Không phải đâu ạ....."
"Thật hay giả không quan trọng. Ngược lại là học muội có năng lực, trên mặt đàn chị cũng được vẻ vang. Bọn chị là tiền bối, không thể để mấy em gái tụi em bị một số người coi thường đánh bẹt, đập dẹp đâu."
Lời nói vô tư của chị hai khiến Tạ Uyển Doanh buồn cười. Rốt cuộc thì một trong những nguyên nhân cô học y cũng là vì điều này.
"Chúng ta nhìn ra em có tiềm năng, thế nên phải toàn lực trợ giúp mới được." Hà Hương Du nói xong, quay ra trao đổi ánh mắt với Liễu Tịnh Vân, lấy quà tặng mới chuẩn bị đưa cho tiểu sư muội.
Trên bàn ngoại trừ McDonald đã rất nhanh xuất hiện một đống bút ký, tạo thành hai tòa núi nhỏ.
"Đây là những ghi chép nghiên cứu trước đây của bọn chị, cho em hết đấy"
Quà của đàn chị vừa dày vừa nặng, làm Tạ Uyển Doanh thụ sủng nhược kinh. Cô lập tức đứng dậy, trong cổ họng có hàng ngàn chữ lăn lộn, không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cúi đầu thật sâu.
"Đừng khách khí!" Hà Hương Du cùng Tĩnh Vân vội vàng nâng cô dậy.
Phụ nữ tự tạo dựng sự nghiệp trong lĩnh vực mà đàn ông giỏi đã có biết bao nhiêu khó khăn, nếu không thì làm sao có thể nhận được nhiều kỳ vọng từ lớp người đi trước như thế. Không chỉ mẹ cô, mà còn có các đàn chị, nhiều người ủng hộ như vậy, cô không thể phụ lòng họ được. Tạ Uyển Doanh thầm thề trong lòng.
"Ăn đi ăn đi." Nhìn viền mắt đỏ hoe của tiểu học muội, hai vị đàn chị có chút xấu hổ, vội vàng bảo cô mau ăn.
Hamburger, cánh gà rán cùng khoai tây chiên, tất cả đều nhét vào trong tay Tạ Uyển Doanh.
Mỗi người còn có một cốc coca cola siêu lớn nữa.
Gia cảnh của hai đàn chị này rõ ràng khá hơn nhiều so với Tạ Uyển Doanh.
Sau khi ăn xong, Hà Hương Du cùng thương lượng với Liễu Tịnh Vân, nói với tiểu học muội: "Tụi chị dự định gộp tiền lại mua một cái máy vi tính để trong kí túc xá. Em có thể sử dụng nếu muốn. Trường học có phòng máy tính, thế nhưng ngày nào cũng có nhiều học sinh lắm, toàn bộ không tới 100 máy cho mọi người sử dụng cơ. Bọn chị muốn tham gia cuộc thi máy tính đều không thể chen vào mà luyện tập, huống chi là người mới tới như em."
Máy tính ở thập niên 90 tương đối đắt, mặc dù giá cả hiện tại đã giảm đi một chút, thế nhưng học sinh bình thường cũng khó mà mua nổi. Như gia đình của Tạ Uyển Doanh, thậm chí cô còn không nghĩ đến việc mua một chiếc máy tính để sử dụng cho riêng mình trước khi tốt nghiệp.
Trong đại học, con nhà khó khăn cũng tương đối nhiều, dù sao bình quân tiền lương lúc bấy giờ trong nước mới có bao nhiêu. Thế nên các đàn chị nói muốn chen vào phòng máy khẳng định không chen nổi cũng là chuyện bình thường.
"Có máy tính thì kết nối internet, kiểm tra tư liệu nước ngoài cũng dễ hơn ấy."
"Còn nữa, các anh chị với giáo viên đều có địa chỉ email, có thể liên hệ được với họ. Một số ít tiền bối còn xuất ngoại nữa."
"Em có email không?"
Thấy hai đàn chị hỏi, Tạ Uyển Doanh lắc đầu. Sau khi trọng sinh cô còn không có lần đầu tiên dùng máy tính, phải biết rằng ngay cả di động cũng không có.
Cảm nhận được cái gì đó, đàn chị trấn an cô: "Không sao, chờ cuối tuần này máy tính đến thì bọn chị sẽ dạy em lên mạng nha. Thầy Nhậm cũng có email mà."
Có thể nghe ra, tuy không phải người hướng dẫn của hai đàn chị nhưng họ đều rất quen thuộc Nhậm giáo chủ, đây là?
"Nhậm giáo chủ là một trong Tam Kiếm Khách á, trước đây còn có người đồn rằng thầy ấy muốn làm giáo viên hướng dẫn. Năm ngoái vốn đã được làm nhưng thầy lại không nhận cái lớp kia." Hà Hương Du kể lại sự tình: "Bởi thầy nghĩ lớp đấy rất kém cỏi, không tốt bằng lớp nọ. Nhưng mà phải biết rằng cái lớp ấy là lớp tốt nhất trong lịch sử Hiệp hội Y khoa Quốc gia. Đặc biệt còn xuất hiện Tào Dũng nữa."



Bạn cần đăng nhập để bình luận