Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 82 - Phẫu thuật (3)



Chương 82 - Phẫu thuật (3)




Ưu điểm tập trung này có lẽ cũng là ưu thế của nữ sinh học y rồi.
Đang lúc trong đầu hiện lên quan điểm này, Nhậm Sùng Đạt kinh ngạc phát hiện bản thân chính là lần đầu tiên tán thành nữ bác sĩ ngoại khoa có ưu thế tại giải phẫu ngoại khoa, mà lại là thuộc về khả năng mà các bác sĩ nam không thể so sánh được.
Dù sao ngoại khoa cũng cần thao tác cẩn thận tỉ mỉ, “tấm lòng ôn nhu của phụ nữ” đương nhiên bao giờ cũng đủ.
Còn có, đừng tưởng rằng dao pháp “ôn nhu” tương đương với khí lực nhỏ, đây là chuẩn mực sai lầm rồi. Ngược lại, vì vết cắt “ôn nhu”, khai thác bút thức cầm dao, muốn dùng sức cũng khó dùng, không tiện khống chế. Bút thức cầm dao, giống hệt cầm bút, dựa vào việc sử dụng khí lực của vài ngón tay và cổ tay, phải giữ nguyên cánh tay. Sau khi cầm dao rất dễ bị mỏi và tê tay dẫn đến khó điều khiển dao.
Trong phòng phẫu thuật, rất nhiều bác sĩ luân phiên sử dụng các phương thức điều khiển dao khác nhau để điều tiết độ mỏi của tay, cánh tay và cơ bắp của bản thân, và để không ngừng phát huy khí lực.
Nhậm Sùng Đạt nhìn bút thức cầm dao trên đôi tay kia của Tạ Uyển Doanh từ đầu đến cuối, lại nhìn đồng hồ, đã nửa giờ trôi qua rồi, tư thế của cô chưa từng có sự thay đổi.
Chỉ có thể nói, sức mạnh ngón tay, cổ tay và cánh tay cùng với cơ lưng rộng của cô, đã vượt qua người bình thường rồi.
Một nữ sinh có sức mạnh như thế này? Không chỉ Nhậm Sùng Đạt, các nam sinh cùng lớp cũng đồng thời cảm nhận được áp lực to lớn.
Nhạc Văn Đồng cách xa mấy bước cũng nhìn qua cô, nhíu mày.
Buổi sáng cậu nhìn cô hít xà đơn 20 cái liên tục, bản thân cậu có thể miễn cưỡng đạt tới trình độ giống như vậy. Vấn đề là, cô là nữ sinh, cậu là nam sinh. Điều này có ý nghĩa gì không cần nói cũng biết.
Tương đương với việc, dường như cô đã đem phần yếu thế của nữ sinh cân bằng với nam sinh. Về phần ưu thế của nữ sinh cậu không biết có thể vượt qua cô hay không, bây giờ nhìn, tạm thời không nhìn thấy tương lai...
Chẳng qua, so với việc bị đả kích lớn từ lần cấp cứu đầu tiên vào buổi tối nọ kia, hiện tại cậu có thể rất nhanh điều chỉnh xong tâm tình của mình. Tay cầm dao, Nhạc Văn Đồng cúi đầu xuống hoàn thành việc giải phẫu của bản thân. Hôm nay cậu xin được giải phẫu đại não của một bệnh nhân lớn tuổi
Bên ngoài mấy cô gái đã sớm không đợi được mà mất kiên nhẫn, có vài người cả gan vụng trộm đẩy cửa phòng giải phẫu ra, vụng trộm nhìn về phía đối tượng mà họ ngưỡng mộ trong lòng. Chỉ nhìn một cái, bọn họ đã dựng cả tóc gáy, lên tiếng thét lên: “Á á á á á á á á….”
Nhậm Sùng Đạt quay đầu, quát: “Đi ra ngoài!”
Mấy cô gái ôm đầu sợ hãi rụt rè chạy ra ngoài.
Nhậm Sùng Đạt có chút tức giận, quay người lại thì lại thấy Tạ Uyển Doanh không hề buông lỏng một giây một phút nào mà tiếp tục giải phẫu, trong lòng nghĩ: Làm thế nào mà cô gái này cùng những người con gái khác lại khác biệt lớn như thế.
Buổi trưa đã trôi qua rồi. Mười học sinh lớp ngoại khoa đều ở trong phòng giải phẫu, Nhậm Sùng Đạt thấy có chút hài lòng.
Rất nhanh đã sắp tiến vào giai đoạn thực tập trọng yếu nhất của đời sinh viên, lúc này họ chỉ cần những sinh viên học y có tâm dốc lòng muốn học không nghỉ lễ.
Các bác sĩ của bệnh viện này như một vòng tròn, là nơi tụ họp tất cả những mầm non tốt của cả nước. Mà chỉ có lớp tám năm này, mới sẽ không có sinh viên tốt nghiệp ra mà làm hỏng thanh danh của viện y học nổi tiếng.
“Nói cho các em biết, mùa xuân năm nay, thầy sẽ tặng cho các em một lì xì năm mới thật lớn.”
Giảng viên đột nhiên lên tiếng, khiến một nhóm các học sinh trong đầu nổi lên một dự cảm không lành.
“Đến đây, rút thăm, mỗi người một tờ. Thầy giúp các em liên hệ với các giáo sư ngoại khoa phòng lâm sàng cả rồi. Các em tùy ý ở chỗ bọn họ bắt đầu trực ban từ đêm 30 Tết. Rút đến phòng nào thì đi đến phòng đó ăn tết thực tập.”
Chính là lì xì lớn của giảng viên cho những sinh viên học khoa ngoại như bọn họ, ăn tết thế mà lại thành đi thực tập rồi!
Về sau nghe nói lớp của mấy người Triệu Điềm Vĩ cũng y như vậy, chính là rút thăm đi các khoa nội.



Bạn cần đăng nhập để bình luận