Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3614: [3614 ] chỗ bất đồng (length: 3840)

Bệnh nhân con gái nói: "Bác sĩ, ngươi không biết đấy thôi, không cho nàng ăn là nàng không vui, sẽ nổi giận. Lúc các ngươi không ở đây, nàng vừa dùng sức nắm tay ta đánh tôi đấy."
Cho dù vậy, ngươi cũng không thể cho nàng ăn, có thể đến tìm bác sĩ chúng tôi giúp giải quyết.
Bệnh nhân con gái lại nói: "Bác sĩ, đừng nhìn mẹ tôi nhìn ông cứ như tình nhân đầu tiên của nàng, lúc nàng muốn ăn thì như thường đánh ông đấy."
Dáng dấp đẹp trai lớn lên giống tình nhân đầu tiên của người bệnh thì có ích gì? Cũng có thể bị đâm sau lưng một nhát dao chí mạng bất cứ lúc nào thôi.
Giờ phút này nếu quay đầu lại nhìn, sẽ thấy lão thái thái có biểu tình như trẻ con, nhưng ẩn giấu bên trong lại là nụ cười tựa ma quỷ.
Trên lâm sàng có những bệnh nhân cao tuổi như vậy, đầu óc có thể thoái hóa đến mức vô lại hơn cả trẻ con. Gặp phải loại bệnh nhân này, ai nấy đều phải than là gặp rắc rối.
"Mẹ, mẹ nghe thấy không, bác sĩ lúc nãy đã nói là không cho mẹ ăn mà." Bệnh nhân con gái cúi xuống nói với bệnh nhân.
Lão thái thái nói: "Hắn có nói đâu."
"Hắn nói rồi."
"Không có."
Bác sĩ Phan Thế Hoa: . . .
"Mẹ nghe lời bác sĩ đi, bác sĩ đang nói là không cho mẹ ăn đấy."
"Hắn không nói."
"Bác sĩ muốn tịch thu chùm nho này."
"Hắn không nói là không được ăn."
"Hắn nói!" Bệnh nhân con gái tức giận nói.
Lão thái thái nắm lấy tay con gái mình.
"Các bác sĩ nhìn xem, bà ấy muốn đánh con kìa." Bệnh nhân con gái kêu lên với bác sĩ.
"Phan bác sĩ. Anh qua đây." Bác sĩ Vương nói.
Phan Thế Hoa im lặng đi theo bác sĩ Vương ra ngoài. Lúc trước có lão sư đi cùng, mấy vấn đề không giải quyết được này có thể ném cho lão sư. Từ hôm nay không phải, phải tự mình gánh hết mọi trách nhiệm.
"Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm phải không?" Bác sĩ Vương chỉ vào anh nói, "Phải thật sự tỉnh táo lên, những tình huống này anh đáng lẽ phải dự liệu trước mới đúng."
Lúc trước bệnh nhân con gái dùng mấy câu ngọt ngào đã lừa phỉnh được bác sĩ Phan rồi, tưởng người nhà đã báo cáo rõ tình hình bệnh nhân cho bác sĩ biết, kết quả hoàn toàn không phải vậy.
Cũng tại anh chưa có đủ kinh nghiệm lâm sàng, nên không có chuẩn bị phòng ngừa từ trước. Thực ra, đối với những bệnh nhân cao tuổi bị tiểu đường, lại lẫn lộn cả chứng sa sút trí tuệ tuổi già thì việc người nhà bệnh nhân không hợp tác với bác sĩ trong việc khống chế đường huyết là thường thấy nhất. Nếu đã lường trước được những tình huống như vậy, việc cần làm là nhắc nhở y tá, để y tá thường xuyên đi kiểm tra và ngăn cản kịp thời, chứ không phải chờ đến khi người khác phát hiện ra thì đã muộn rồi.
Nhìn anh bây giờ mà xem, bị tiền bối phê bình là đương nhiên.
Muốn làm một bác sĩ giỏi là vậy đấy, phải không ngừng bị đâm bị chọt bị mắng để tích lũy kinh nghiệm dày dặn.
"Anh là cao tài sinh của quốc hiệp." Bác sĩ Vương lại thâm trầm nói với anh một câu này.
Lời này vừa là khích lệ, vừa là thúc giục, khiến mặt anh đỏ bừng lên.
Tề Vân Phong đứng bên cạnh nhìn, cứ như nhìn thấy mình năm xưa từ trên những người trẻ tuổi này, vô cùng hồi vị.
Trong số các bác sĩ trẻ này, bao gồm cả Tề Vân Phong năm đó, rõ ràng có một người khác biệt so với những người khác.
Tạ Uyển Oánh đi tới trạm y tá, nói với y tá: "Cho tôi cái nhiệt kế."
"Tạ bác sĩ muốn đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân giường số ba sao?" Quách Tử Hào vừa nghe thấy đã lập tức ngẩng đầu lên hỏi.
Là cái cậu thanh niên bệnh nhân bị sốt kia.
Quách Tử Hào nói với cô: "Tôi vừa đo rồi, hạ sốt được kha khá, xuống còn ba mươi bảy độ hai rồi."
"Cậu ấy sẽ lại sốt lên thôi. Tôi để một cái nhiệt kế ở đầu giường cậu ấy, để lúc nào rảnh thì cậu ấy tự đo."
Hả? Quách Tử Hào cảm thấy đầu óc mình một lần nữa sắp không theo kịp tiết tấu của Tạ bác sĩ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận