Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1686: Cò mồi y tế



Chương 1686: Cò mồi y tế




Chương 1686: Cò mồi y tế
"Hơn nữa, nếu mọi người cần phải làm phẫu thuật thì chúng tôi cũng có các bác sĩ có thể thực hiện được điều này, và chi phí ở đây thấp hơn rất nhiều so với ở Bắc Đô 3. Điều này tốt hơn là các ngươi cứ đứng chờ ở đây để xếp hàng mà không gặp được bác sĩ chuyên khoa. Thật sự là không có tác dụng đâu.”
Người trong nghề khi nghe những lời này thì sẽ biết rằng đó không phải là một cơ sở y tế nghiêm túc đang làm công tác tuyên truyền, mà là lời nói của một kẻ dối trá chuyên lừa gạt người khác. Một bệnh viện y học tại Trung Quốc thực sự nổi tiếng thì không cần phải cử người đến đây để lôi kéo người bệnh, vì bệnh viện đã quá đông và không thể có được phòng trống để chờ sẵn.
Những người bệnh và người nhà từ nơi xa xôi đến đây khám chữa bệnh không biết rằng những người này được gọi là cò mồi y tế, họ thường đến phòng đăng ký của các bệnh viện lớn nổi tiếng ở thủ đô để dụ dỗ người bệnh đi khám ở những phòng khám không chính quy, rồi họ kiếm được tiền từ lòng dạ đen tối này.
Có rất nhiều người bị lừa bởi chiêu này. Nên đừng bao giờ đánh giá thấp hoặc đánh giá quá cao trí thông minh của mọi người. Nếu không, rất nhiều người đã không bị lừa mỗi năm như vậy.
Người nhà của người bệnh từ nơi khác đến thủ đô khám chữa bệnh thật sự không dễ dàng và họ phải gom góp tiền từ trước, rất nhiều gia đình bình thường để tích góp được một khoản chi phí khám chữa bệnh lớn như vậy là một điều vô cùng khó khăn. Nếu như bị kẻ lừa đảo lừa mất hết tiền, họ không còn tiền để chữa bệnh thì đến lúc đó phải làm sao bây giờ.
Nghĩ đến đây, Tạ Uyển Doanh bước đến và chen vào đám đông đang nói chuyện, cô khuyên nhủ một số người bệnh và người nhà sắp bị thuyết phục: "Đừng tin những lời họ nói, bọn họ chỉ muốn kéo mọi người đến phòng khám tư nhân mà họ từng nói rằng mọi người sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng sau khi khám bác sĩ ở đó mà thôi, phần thưởng đó toàn bộ đều được lấy từ số tiền mọi người bị lừa đấy."
“Có việc như vậy sao?” Một số người bệnh và người nhà nghe cô nói như vậy thì liền quay sang hỏi cô.
"Chắc chắn là như vậy, Bắc Đô 3 là bệnh viện công, có quốc gia làm bảo đảm uy tín nên không có gì phải lo. Còn bọn họ thì sẽ nói thổi phồng những phòng khám kia lên, nhưng ai có thể đảm bảo bọn họ không nói dối chứ? Các ngươi đi khám bệnh những nơi đó là giao phó tính mạng của mình cho bác sĩ." Tạ Uyển Doanh nghiêm túc nói.
Một nhóm người bệnh và người nhà bị hù sợ trước câu nói cuối cùng của cô, họ lùi ​​về trong đám đông đang xếp hàng.
Công việc kinh doanh bị phá rối, một số cò mồi y tế vây quanh trước mặt Tạ Uyển Doanh và hét lên: "Chúng tôi không có lấy một xu nào của họ cả. Nếu chúng tôi lấy của bọn họ một xu thì sẽ bị trời đánh. Chúng tôi chỉ là không muốn những người cùng quê của tôi ở đây phải tiêu tiền hoang phí, nên mới nói cho họ biết nơi người dân địa phương ở đây khám bác sĩ."
“Nơi người địa phương khám bệnh là ngay ở đây.” Tạ Uyển Doanh nghiêm túc nói thẳng.
"Làm sao cô biết chắc như vậy chứ?"
"Bọn họ chỉ cần hỏi một người dân địa phương bất kỳ là biết các ngươi không phải người sinh sống ở đây. Hoặc các ngươi lấy chứng minh thư ra cho mọi người xem có phải các ngươi là người dân sống ở đây hay không?"
Cô gái này miệng mồm lanh lợi thật không dễ đối phó. Vài tên nam nữ này hai mặt nhìn nhau, rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tạ Uyển Doanh, bọn họ tựa hồ như muốn khắc sâu dung mạo của cô vào trong óc vậy.
“Này, sao mấy người lại tới đây nữa? Các người hôm qua mới về mà." Bảo vệ ở cổng chạy tới, mắng bọn lừa đảo, "Các người nếu không đi có cần tôi báo cảnh sát không?"
Bọn họ suýt nữa là kiếm được một phiếu kiếm lời, nhưng cuối cùng lại bị mất. Những tên nam nữ này một mặt trong miệng lẩm bẩm điều gì đó một mặt chỉ có thể rút lui trước, đề phòng bảo vệ gọi cảnh sát tới bắt bọn họ. Cảnh sát có thể làm cũng có hạn, theo quy chế quản lý của cảnh sát thì nhiều nhất bọn họ chỉ bị tạm giam vài ngày mà thôi, trừ khi là bọn họ gây ra án mạng.
Chậm trễ một lúc, Tạ Uyển Doanh bước nhanh hơn và đi đến lối vào của Trung tâm Công nghệ Sinh sản, khi cô đi lên bậc thang, cô nhận thấy có ai đó phía sau nên cô quay người nhìn lại. Là bạn học Cảnh đi tới phía sau lưng cách cô không xa, cậu ấy đang mặc một chiếc áo bông màu xám, một bên vai đeo một chiếc cặp sách lớn, cậu ấy trông rất gầy gò, khi bắt gặp ánh mắt của Tạ Uyển Doanh thì cậu ấy vô ý thức né tránh khuôn mặt của mình.
Có phải bạn học Cảnh đã gọi giúp bảo vệ ở cổng cho cô hay không? Trong đầu của Tạ Uyển Doanh không khỏi hiện lên một suy nghĩ như vậy.
Reng reng reng, là bác sĩ Trịnh đã nhìn thấy hai người bọn họ trong tòa nhà và gọi cho hai bạn học: "Hai em lên lầu ba đi. Văn phòng của cô Đỗ là ở lầu ba."





Bạn cần đăng nhập để bình luận