Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 242 - Người trẻ tuổi như cô



Chương 242 - Người trẻ tuổi như cô




Đến cả từng mảnh giấy nhỏ ghi chú bệnh án mà Tạ Uyển Doanh cầm đều bị Lưu Trình Nhiên nộp lên theo mệnh lệnh của cấp trên, bỏ vào túi rồi mang vào phòng mổ kiểm duyệt.
Đến khi giáo sư quay lại đưa cô đi thay băng, trong lúc này Tạ Uyển Doanh trước tiên ôn tập lại quá trình thay băng, khi chuẩn bị các vận dụng cần thiết để thay băng, y tá trưởng đi qua cùng cô chào hỏi: “Bác sĩ Tạ phải không?”
“Là em.” Tạ Uyển Danh đáp.
Thấy cô lễ phép và lịch sự, y tá trưởng thoải mái nhẹ giọng nói: “Nếu sau này có việc gì cần y tá chúng tôi giúp đỡ, em cứ lên tiếng, tôi sẽ nói với bọn họ.”
Tạ Uyên Doanh hiểu ý y tá trưởng kết bạn với cô, tình cờ cô cũng muốn tạo mối quan hệ với các nữ y tá ở đây: “Trong phòng cấp cứu, em hay gọi các y tá là chị, vậy em cũng gọi chị là chị nhé.”
Nghe đến lời này, y tá trưởng càng vui mừng hơn, gật đầu lia lịa: “Chị nghĩ em trẻ tuổi, chắc cũng chưa đến hai mươi, gọi bọn chị là chị cũng được. Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“21 tuổi ạ.”
La Yến Phân đi qua trạm y tá, nghe thấy lời y tá trưởng nói, càng đi nhanh hơn. Hai nghiên cứu sinh nam đi theo cũng lờ mờ đoán được tại sao hôm nay cô ta vội vã như thế, còn vội hơn cả bọn họ.
Thực tập sinh 21 tuổi?
Ba người bước vào phòng, có người tiết lộ: “Nghe nói là thực tập sinh lớp tám năm, tương lai hai năm sau tốt nghiệp tiến sĩ.”
Không phải là bằng đại học, mà là bằng tiến sĩ đấy. Ba người La Yến Phân cảm thấy như sét đánh ngang tai.
“Mình đã 28 tuổi rồi”. La Yến Phân ngẩn ngơ ngồi trên ghế nói.
Cô ta 28 tuổi, chỉ đang học năm thứ hai nghiên cứu sinh tiến sĩ . Người ta 21 tuổi đã học nghiên cứu sinh bậc tiến sĩ lâm sàng. Khoảng cách này thực sự là đè bẹp cô ta đến chết.
Nếu Tạ Uyển Doanh chỉ mới bước vào kỳ thực tập mà không phát huy được điều gì, cô ta sẽ không cảm thấy gì. Nhưng hôm nay, chưa đến nửa tiếng, đã bị cô phản bác đến không nói được gì.
Ba vị giáo sư nhìn ba người bọn họ như lũ ngốc vậy.
Trước kia khi chưa có Tạ Uyển Doanh phân tranh cao thấp, các giáo sư còn thấy họ: Tạm được.
La Yến Phân hơi bực bội, hỏi hai tiến sĩ nghiên cứu sinh bên cạnh: “Sao hai người không nói ngay từ đầu? Lúc cô ta nói chúng ta nên hỏi rõ ràng xem cô ta muốn gì. Đợi đến khi cô ta nói xong, giáo sư còn cần đến chúng ta làm gì nữa? Rõ ràng cô ta muốn thu hút sự chú ý của giáo sư mà?”
Hai nghiên cứu sinh chống nạnh, nhất thời không biết làm sao cho phải.
Chương trình tuyển sinh tiến sĩ của Hiệp hội Y khoa Quốc gia rất khó để vào được, khó vào nhất cả nước. Những người có thể vào được, đa phần đều đã có tuổi như bọn họ. Một khi có những người trẻ tuổi hướng đến viện lâm sàng, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến con đường tốt nghiệp của bọn họ.
La Yến Phân lại chịu nhiều áp lực hơn hai người còn lại, vì cũng là nữ sinh y khoa nên dễ bị đem ra so sánh hơn. Hai nam sinh viên thi lên tiến sĩ không nói gì được lúc này.
Thấy hai người đều không nói chuyện, La Yến Phân chế nhạo: “Tôi biết hai người đang tính toán điều gì.”
Sinh viên nữ luôn ít được yêu thích hơn sinh viên nam trong ngành thực nghiệm lâm sàng. Sinh viên nữ khoa y thường không đủ sức khỏe để làm thực nghiệm giống như sinh viên nam.
“Hay là các em nộp đơn xin chuyển nhóm?” Không có giáo sư trong phòng, có người tốt bụng đề xuất cho ba người bọn họ: “Em ở lại chắc chắn sẽ bị đem ra so sánh với cô ấy. Các em đi theo thầy ấy liệu có học được gì không?”
Ai mà chẳng biết giáo sư Đàm không thích có sinh viên, ba người bọn họ không biết là may hay rủi bị vào nhóm của thầy. Bất kể ra sao, chỉ cần ở lại nhóm này, học lỏm được kỹ năng phẫu thuật đặc biệt của giáo sư Đàm là được. Vì vậy, ba người bọn họ tìm mọi cách theo họ vào phòng phẫu thuật, chỉ có hơn một tháng luân phiên được vào phòng phẫu thuật nên không còn cơ hội nào khác.



Bạn cần đăng nhập để bình luận